Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1239: Ta không phải Tiểu Hắc Nữ.

-A.
-Ách.
-Sư phụ cứu ta…
-Sư muội, sư huynh, cứu mạng…a…
Trên băng nguyên vắng vẻ, tiếng hét thảm không ngừng vang lên, đệ tử của Tuyết Kiếm Tông từng người ngã xuống, tiếng kêu thảm cứ ít dần rồi tắt hẳn.
Lúc này trên phiến băng nguyên mênh mông chỉ còn lại hai người, một người tự nhiên là Băng Tuyết Liên còn người kia thì là chưởng môn của Tuyết Kiếm Tông, Lãnh Thanh Phong.
Vài phút trước Lãnh Thanh Phong còn đầy mặt tự tin, phong phạm chưởng môn của một phái cực kì kiêu ngạo,còn hiện tại sắc mặt hắn đã có chút tái nhợt, bạch y trên người lốn đốm vết máu, thê thảm bất kham.
Lãnh Thanh Phong nhìn Băng Tuyết Liên, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, đồng thời mờ mờ còn có một tia sợ hãi.
Băng Tuyết Liên vẫn ngạo nghễ đứng đó, tựa hồ từ đầu chí cuối nàng vẫn lãnh diễm bức nhân, vẫn phong hoa tuyệt đại như thế, trong mắt nàng thì tràn đầy vẻ khinh thường, đồng thời còn có một tia kinh ngạc khó phát giác.
Không sai, đúng là kinh ngạc, tuy rằng ngoài mặt nàng biểu hiện ra trấn định phi phàm,tựa hồ tất cả đều nằm trong dự liệu của nàng, nhưng trên thực tế nàng vẫn cảm thấy ngoài ý muốn với tình huống hiện nay.
Nửa năm trước sư phụ đột nhiên mất tích, trước khi sư phụ mất tích đã để lại cho nàng một phong thư, trong thư có dặn dò một số việc nhưng không hề nói nàng đã đi đâu, quan trọng nhất là sư phục còn để lại cho nàng một thứ, đó là nửa phần sau của bộ Hàn Nguyệt Băng Quyết.
Mãi đến lúc này Băng Tuyết Liên mới biết Hàn Nguyệt Băng Quyết mà mình tu luyện không hoàn chỉnh, nàng biết không phải là sư phụ tự mình tư tàng, khẳng định là do gần đây sư phụ nàng mới có được nửa phần sau của công pháp, mà sở dĩ sư phụ nàng muốn đi tiềm tu có lẽ cũng là vì lí do này, nửa năm nay nàng một mực tu luyện theo công pháp Hàn Nguyệt Băng Quyết hoàn chỉnh, kể từ đó trở đi nàng bắt đầu có cảm giác rất diệu kì, thật ra trong vòng nửa năm vừa rồi tu vi của nàng cũng không có biến hóa quá lớn, nhưng kì quái là nàng cảm giác được bản thân mình đã mạnh hơn rất nhiều, càng kì diệu hơn là mỗi khi nàng xuất hiện trên phiến băng nguyên này, bản thân
nàng liền cảm giác được dường như thân thể mình với phiến băng nguyên này giống như là huyết mạch tương liên, dường như cả băng nguyên đang trong sự khống chế của nàng.
Nàng vẫn luôn cho rằng đây là ảo giác, nhưng hiện tại nàng cuối cùng cũng minh bạch đây không phải ảo giác mà là sự thật, phiến băng nguyên mênh mông này từ trên mức độ nào đó mà nói kì thực đã trở thành vũ khí của nàng.
-Cái này… làm sao có thể? – Lãnh Thanh Phong ngẩn ngơ nhìn Băng Tuyết Liên, đột nhiên lạc giọng hét lên:
-Ngươi chẳng qua chỉ là một Kim Đan kỳ mà thôi!
Lãnh Thanh Phong rất hi vọng mình đang nằm mơ, mơ thấy một cơn ác mộng, bởi vì hắn cũng không thể nào hiểu nổi, bản thân mình đường đường là một cao thủ Nguyên Anh kì, đem theo mây chục đệ tử Kim Đan kỳ chỉ để vây công một tu tiên giả Kim Đan kỳ, làm sao có thể thiếu chút nữa thì toàn quân bị diệt.
Đây là phải sự thật ,đây là một cơn ác mộng.
-Ngươi không nên tới Băng Cung. – thanh âm lãnh đạm của Băng Tuyết Liên vang lên làm Lãnh Thanh Phong triệt để sực tỉnh.
Lãnh Thanh Phong xác thực không nên tới Băng Cung, không những không nên khiêu khích Băng Cung mà còn không không nên lựa chọn khiêu chiến Băng Tuyết Liên ở trong thế giới băng tuyết này, trong thế giới này thứ nàng có không chỉ là lực lượng của bản thân mà còn có cả lực lượng mượn nhờ của băng nguyên, cỗ lực lượng cường đại của băng nguyên này hoàn toàn đủ để hủy diệt Lãnh Thanh Phong.
Nếu như đổi lại là một nơi khác, Băng Tuyết Liên quá nửa sẽ không phải là đối thủ của Lãnh Thanh Phong, nhưng đây là Băng Cung, Lãnh Thanh Phong chỉ có một con đường chết.
-Nha đầu thối, ngươi chết đi cho ta. –Lãnh Thanh Phong đột nhiên bạo nộ một tiếng, một cỗ lực lượng cường đại từ trên người hắn tuôn ra, chỉ là cỗ lực lượng kia chỉ như ngôi sao băng lóe lên trên bầu trời rồi vụt tắt, một giây sau Lãnh Thanh Phong đã bị đông cứng lại, hóa thành một bức tượng băng.
Lại thêm một giây nữa, tượng băng đột nhiên bạo hết vỡ thanh trăm ngàn mảnh nhỏ, dung nhập vào trong thế giới băng tuyết.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủ dấu vết của huyết tinh trên băng nguyên đã biến mất sạch sẽ, cả phiến băng nguyên khôi phục nguyên trạng, giống như chưa từng có gì xảy ra.
Băng Tuyết Liên lẳng lặng đứng yên tại chỗ, tựa hồ đang cảm thụ lực lượng mà mình vừa mới được trải nghiệm, bất quá nàng mới đứng được chưa đầy mười giây đã đột nhiên quay người lại, cặp mắt kinh đẹp khẽ bắn ra hai đạo u quang lạnh lẽo:
-Đừng trốn chui trốn lủi nữa, ra đây đi.
-Khối băng nhỏ lão bà, nửa năm không gặp nàng trở nên thật lợi hại a. – một tiếng cảm khái truyền tới, theo thanh âm đó trước mặt Băng Tuyết Liên đột nhiên xuất hiện một nam thanh niên, chính là Đường Kim.
Trên thực tế lúc Băng Tuyết Liên động thủ Đường Kim đã tới gần đó, mà biểu hiện vừa rồi của nàng làm hắn khá là kinh ngạc, hắn mờ mờ có một loại cảm giác Băng Tuyết Liên cũng đã tu luyện bản hoàn chỉnh của Hàn Nguyệt Băng Quyết, hơn nữa hiệu quả tu luyện Thiên Đạo Băng Quyết của nàng so với khối băng lớn Hàn Băng kia còn tốt hơn.
Lẽ nào nói khối băng nhỏ này mới càng thích hợp tu luyện Thiên Đạo Băng Quyết hơn?
-Sao ngươi lại tới đây… - Băng Tuyết Liên tựa hồ có chút ngoài ý muốn, còn có chút ảo não, nhưng chưa dứt lời, ngữ khí của nàng lập tức biến đổi:
-Tiểu muội? ngươi đã làm gì tiểu muội hả? mau buông nàng ra!
Cho dù mỹ nữ váy đen đang trong trạng thái ẩn thân nhưng rất hiển nhiên, Băng Tuyết Liên đã cảm nhận được sự tồn tại của nàng.
-Khối băng nhỏ lão bà, chúng ta vẫn là về Băng Cung trước rồi nói đi. –Đường Kim lười biếng nói một câu rồi trực tiếp thuấn di vào trong Băng Cung, cũng là nơi hắn thường xuyên gặp mặt Hàn Băng.
Một chỉ điểm vào trên người mỹ nữ váy đen, để nàng khôi phục năng lực nói chuyện, sau đó Đường Kim liền nói:
-Nơi này là dưới lòng đất, cô không cần ẩn thân nữa.
Hắn vừa dứt lời thì Băng Tuyết Liên cũng đã xuất hiện, sau đó nàng liền thấy trong lòng Đường Kim nhiều thêm một mỹ nữ váy đen, chính là tiểu muội mà nàng yêu chiều nhất, chỉ là lúc này sắc mặt nàng có chút trắng bệch, rõ ràng là đã thụ thương rất nặng.
-Tỷ tỷ. – trên mặt mỹ nữ váy đen lập tức nở nụ cười phi thường xinh đẹp, thanh âm cũng trở nên vô cùng ôn nhu.
-Tiểu muội, muội không sao chứ? Đã xảy ra chuyện gì? – thanh âm của Băng Tuyết Liên có chút gấp gáp, chỉ một giây nàng đã giống như trở thành một người hoàn toàn khác, không còn là khối băng nhỏ trước mặt Đường Kim nữa mà đã trở thành một vị tỉ tỉ ôn nhu.
Không sai, lúc này Băng Tuyết Liên tỏ ra phi thường ôn nhu, làm Đường Kim cũng phải đố kị với mỹ nữ váy đen kia.
-khối băng nhỏ lão bà, Tiểu Hắc Nữ này là muội muội của nàng? Nàng ta chẳng giống nàng tí nào a. – Đường Kim tùy tiện hỏi.
-Ta không phải Tiểu Hắc Nữ. – mỹ nữ váy đen không vui nói.
-Cái gì Tiểu Hắc Nữ? – ánh mắt xinh đẹp của Băng Tuyết Liên khẽ liếc qua Đường Kim, bất mãn nói:
-Đừng có gọi tiểu muội của ta như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận