Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 724: Nhện cũng có thể bay sao?

-Nghĩ không ra chỉ một nơi nhỏ bé như Ninh Sơn lại có nhiều nhân tài tề tựu như vậy, một lần làm ta gặp phải tới ba vị đồng đạo Tiên môn. – Điền Hàn Sơn nhìn nam thanh niên còn trẻ tuổi hơn cả hắn kia, ánh mắt vô cùng đố kị:
-Theo ta được biết nơi này không hề có môn phái Tiên môn nào hết, ta thực sự muốn biết các ngươi là người của môn phái nào đó?
-Đợi ngươi chết rồi, đi mà hỏi Diêm Vương ấy. – nam nhân vừa mới xuất hiện chính là Đường Kim, trong khoảnh khắc Tần Khinh Vũ vừa lật mình nhảy xuống dưới thì hắn đã xuất hiện vừa đúng lúc, cơ hội ngàn năm có một như vậy làm sao hắn chịu bỏ qua, tay hắn bây giờ vẫn còn đang ôm eo Tần Khinh Vũ, không nỡ buông ra chút nào.
-Chết? – ánh mắt Điền Hàn Sơn nhìn Tần Khinh Vũ có chút luyến tiếc, hiển nhiên là hắn có chút không cam tâm, nhưng hắn vẫn rất chấn định:
-Tuy rằng các ngươi có 3 người, nhưng hai cao thủ Luyện Khí kỳ cộng thêm một cao thủ Trúc Cơ sơ kỳ đối với ta mà nói uy hiếp cũng không phải là quá lớn, nếu như ta muốn rời đi, các ngươi ngăn không nổi ta đâu.
-Điền Hàn Sơn, kì thực ngươi lớn lên xấu xí như thế này ta vốn nên đồng tình với ngươi mới phải, chỉ tiếc là ngươi dám đánh chủ ý lên người Khinh Vũ tỷ tỷ, vậy thì ngươi chỉ có một con đường chết mà thôi. – Đường Kim nhàn nhạt nói:
-Nếu như ta muốn giết ngươi thì ngươi có chạy đằng trời.
-Ngươi biết ta? – sắc mặt Điền Hàn Sơn đại biến.
-Loại tội phạm cưỡng gian như ngươi ta thực sự là không muốn biết tí nào. – Đường Kim nhìn Điền Hàn Sơn, ngữ khí đầy khinh thường nói:
-Ngươi không phải nói mình có thể rời đi sao? ta cho ngươi một cơ hội, thử chạy đi ta xem nào, ta không cần động thủ cũng có thể ngăn ngươi lại.
Nói đến đây Đường Kim cuối cùng cũng chịu buông ta khỏi vòng eo mềm mại của Tần Khinh Vũ , đồng thời buông cả Đường Thanh Thanh ra, tuy rằng có chút lưu luyến nhưng nếu như hắn cứ tiếp tục ôm như vậy thì Đường Thanh Thanh chắc sẽ không có ý kiến gì, còn Tần Khinh Vũ chỉ sợ sẽ hoài nghi hắn.
-Ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi có bản lĩnh gì! – Điền Hàn Sơn hừ lạnh một tiếng rồi thân hình hắn đột nhiên lùi mạnh về phía sau, không phải là nhảy xuống dưới lầu mà là trực tiếp vọt đi trên không, hướng về phía xa.
Khi vừa phát hiện Đường Kim chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ, Điền Hàn Sơn vẫn còn ôm một chút tâm lý may mắn, hắn còn định nhân lúc Đường Kim không chú ý sẽ ra tay đem Tần Khinh Vũ cướp đi, nhưng bây giờ hắn đột nhiên phát hiện Đường Kim lại biết khá rõ về hắn, điều này làm hắn bắt đầu cảm thấy không ổn, hắn bắt đầu hoài nghi Đường Kim và Âm Sơn phái có thể có quan hệ gì đó, hắn càng lo lắng Đường Kim đang câu giờ để đợi viện binh hco nên mới dứt khoát chạy trước rồi tính.
Có chút không cam lòng quay đầu nhìn Tần Khinh Vũ lần cuối, Điền Hàn Sơn phát hiện Đường Kim thực sự không hề đuổi theo, trong lòng tuy rằng khá nghi hoặc nhưng hắn vẫn lựa chọn tiếp tục quay đầu bay thẳng về phía trước, nhuwngm à đúng vào lúc này Điền Hàn Sơn đột nhiên phát hiện trước mặt mình bỗng xuất hiện một điểm sáng trắng, điểm sáng trắng này đang bay về phía hắn, tốc độ cực kì nhanh.
-Phi kiếm? – thân thể Điền Hàn Sơn khẽ khựng lại, ngưng thần nhìn về phía trước sau đó lập tức ngẩn ra, kia không phải là phi kiếm mà là một con nhện, một con nhện nhìn bề ngoài khá là nhỏ bé.
-Nhền nhện cũng có thể bay sao? – trong lòng Điền Hàn Sơn có chút mê hoặc, nhưng hắn cũng chẳng để vào mắt, đáng chuẩn bị tiếp tục bay về phía trước thì lúc này hắn mới đột nhiên phát hiện con nhện trước mặt đột nhiên thay đổi hình dạng, nó càng ngày càng biến lớn.
Thân nhện biến to bằng quả bóng rổ, cả người trong suốt, càng kinh người hơn là mấy cái chân của nó, nếu như nhìn kĩ một chút sẽ phát hiện tất cả có đến 14 cái chân, hơn nữa mỗi cái chân đều dài ít nhất 1m đang lay động trong không trung, càng quỷ dị hơn là khung cảnh rất dọa người này nhìn lại cho người ta một cảm giác rất hài hòa mỹ lệ, mười bốn cái chân nhện phần lớn đều trong suốt, nhưng đốt trên cùng lại đủ các loại màu sắc, lúc những chiếc chân này chuyển động trong không trung, chúng nhìn rất là lấp lánh, rất đẹp đẽ.
-Đó… đó là cái gì? – Đường Thanh Thanh trừng mắt há miệng.
-Đây.. đây là… - sắc mặt Điền Hàn Sơn tái nhợt, hắn đột nhiên sợ hãi thốt lên:
-Thất Thải Thần Chu?
Điền Hàn Sơn bỗng nhiên quay đầu lại định chạy, nhưng chỉ trong chớp mắt trên người chú nhện kia đã bắn ra vô số sợi tơ, tốc độ nhanh đến cực điểm, nhanh tới mức cao thủ Trúc Cơ kỳ như Điền Hàn Sơn hoàn toàn không kịp phản ứng, hắn vừa mới quay người lại thì tơ nhện đã lập tức cuốn lấy hắn, mấy sợi tơi nhìn rất mỏng manh này vậy mà lại ẩn chứa uy lực vô cùng, Điền Hàn Sơn nhất thời không thể động đậy.
Chú nhện kia cũng lập tức bay về phía đỉnh của tòa nhà Hoàng Kim, chớp mắt đã đáp xuống gần chỗ mấy người Đường Kim, nhất thời làm Đường Thanh Thanh và Tần Khinh Vũ đều khẩn trương không thôi.
Nhưng đúng vào lúc này được lại lên tiếng:
-Hoa Hoa, đừng có làm chết hắn.
Đường Thanh Thanh và Tần Khinh Vũ đều ngẩn ra, nhưng mà chú nhện khổng lồ này lại lập tức làm ra phản ứng, vô số sợi tơ nhện được thu trở về, Điền Hàn Sơn rơi cái bụp một cái xuống nền, chỉ là lúc này hắn đã hôn mê rồi.
-Thanh tỷ, nổ súng bắn chết hắn đi. – Đường Kim lại lên tiếng.
-A? – Đường Thanh Thanh nhất thời không kịp phản ứng.
-Thanh tỷ, đây là phạm nhân tỷ cần bắt, chỉ là đừng có bắt người sống, bắn chết rồi bắt không phải là càng tốt sao? – Đường Kim giải thích một câu.
-Ờ, ta hiểu rồi. – lúc này Đường Thanh Thanh mới kịp định thần lại, loại Tiên môn cao thủ như thế này tự nhiên là không thể nào bắt sống đem về cục cảnh sát hoặc giam vào nhà giam bình thường được, như vậy chẳng khác gì thả hắn đi cả.
Không hề do dự, Đường Thanh Thanh lập tức lấy súng ra nhắm thẳng vào đầu Điền Hàn Sơn rồi bóp cò hai phát.
-pằng pằng!
Sau hai tiếng súng vang lên, Đường Thanh Thanh cúi người kiểm tra một lát, xác nhận Điền Hàn Sơn đã chết xong nàng mới thu lại súng rồi quay lại bên người Đường Kim.
-Cũng không biết tên ngu ngốc này có phải là cao thủ Tiên môn đầu tiên bị súng bắn chết không nữa. – Đường Kim cảm khái một câu, sau đó hướng về phía không trung vẫy tay một cái:
-Hoa Hoa, trở về đi!
Chú nhện khổng lồ giữa không trung đột nhiên nhanh chóng biến nhỏ, chỉ chốc lát đã trở thành hình dạng chỉ bé bằng đầu ngón tay, sau đó mới hóa thành một đạo bạch quang bắn thẳng vào giữa ngực của Tần Khinh Vũ, một màn này Đường Thanh Thanh và Tần Khinh Vũ đều nhìn rất rõ!
-A! – Đường Thanh Thanh kinh hô một tiếng, trừng mắt nhìn vào phía trước ngực Tần Khinh Vũ, nhất thời có một loại xúc động muốn vạch áo ngực của nàng ra xem rốt cuộc là cái gì.
Sắc mặt Tần Khinh Vũ cũng khẽ biến, nhưng một giây sau nàng tựa hồ hiểu ra điều gì đó, khẽ chần chừ một lúc, nàng từ trước ngực mình kéo một sợi dây chuyền ra sau đó mới quay sang hỏi Đường Kim:
-Đường Kim, con nhện vừa rồi có phải là luôn ở bên trong này không?
-Khinh Vũ tỷ tỷ, nó gọi là Hoa Hoa, trước giờ nó vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ tỷ, nếu không làm sao ta có thể yên tâm được chứ? –Đường Kim cười xán lạn.
-Hoa Hoa? – Tần Khinh Vũ vô thức nhìn miếng ngọc bội treo trên sợi dây truyền:
-Đường Kim, hình như nó nghe hiểu được lời của ngươi?
-Khinh Vũ tỷ tỷ, Hoa Hoa rất thông minh, có thể nghe hiểu tiếng người. – Đường Kim gật đầu sau đó trên mặt bỗng lộ ra một vẻ khổ sở:
-Hỏng rồi, Hoa Hoa lại tìm ta đòi đồ ăn.
-Đồ ăn? – Tần Khinh Vũ có chút tò mò:
-Nó muốn ăn gì thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận