Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 922: Không tới lượt ngươi quản

Nam nhân này mặc một thân quân phục dã chiến, thân hình cao lớn, mi mày anh tuấn, chỉ là nhìn thấy hắn làm Lạc Phỉ Phỉ không tự giác được khẽ cau mày một cái, bởi vì nàng nhận thức nam nhân này.
-Phương thiếu tá, ta đi đâu hình như không đến lượt ngươi quản thì phải? – Lạc Phỉ Phỉ dừng xe lại nhưng không có xuống xe chỉ nhìn qua cửa xe, không vui không buồn nói.
Người này tên Phương Lâm Quân, quen biết Lạc Phỉ Phỉ đã rất lâu rồi, hai người nhập ngũ cùng thời gian sau đó lại gia nhập đặc chủng binh cùng một thời điểm, về sau Lạc Phỉ Phỉ một mình đi thành lập đặc công Hắc Phượng, còn dưới tay Phương Lâm Quân cũng nắm một đội đặc công phiên hiệu là Bạch Long, vừa hay đối lại với Hắc Phượng.
Lạc Phỉ Phỉ chưa tới mười tám tuổi đã vào bộ đội, hiẹn tại nàng đã sắp sang tuổi 25,tính ra thì nàng và Phương Lâm Quân quen biết nhau cũng đã 6 7 năm, cả hai đều rất rõ ràng thân phận và bối cảnh của đối phương, Lạc Phỉ Phỉ xuất thân từ thế gia quân nhân, Phương Lâm Quân đồng dạng cũng như thế, đương nhiên Phương Lâm Quân không phải là người Lạc Bắc, hắn tới từ một thành phố khác của tỉnh Thiên Nguyên nhưng bối cảnh của hắn cũng không kém Lạc Phỉ Phỉ là mấy, về cơ bản là kẻ tám lạng người nửa cân.
Có điều là cho dù đại bộ phận thời gian Lạc Phỉ Phỉ và Phương Lâm Quân đều ở trong cùng một căn cứ địa nhưng hai người lại thuộc về hai đội ngũ khác nhau, thời gian chạm mặt cực kì ít, tuy nói Lạc Phỉ Phỉ có thể cảm giác được Phương Lâm Quân có chút ý tứ với mình nhưng nàng căn bản không hề để ở trong lòng, bởi vì nam nhân nào gặp qua nàng chẳng ít thì nhiều cũng sẽ có chút ý tứ, nếu như người nào nàng cũng đi quan âm thì chắc chẳng còn thời gian mà làm việc khác nữa.
-Lạc thiếu tá, cô xác thực không phải là thủ hạ của ta, nhưng mà muộn như thế này còn lén lút ra khỏi căn cứ địa là vi phạm quy định của đơn vị rồi đấy, như vậy đủ để ta nghi ngờ cô có ý đồ cố ý tiết lộ bí mật quân sự, trong trường hợp này thì đừng nói là ta, cho dù là bất cứ ai cũng sẽ có quyền can thiệp. – Phương Lâm Quân vẫn đứng hiên ngang giữa đường, thanh âm tuy không lớn nhưng vừa mở miệng là đã úp ngay cho Lạc Phỉ Phỉ một cái phốt cực lớn:
ố ề ể ắ ề-Bây giờ cô muốn tự mình theo ta về hay để ta bắt về đây?
- Phương Lâm Quân, vậy tại sao ngươi muộn thế này rồi còn mò ra đây? – Lạc Phỉ Phỉ hừ lạnh một tiếng:
-Nếu như ngươi theo ta ra ngoài thì còn có thể nói ngươi theo dõi ta,, nhưng nếu như ngươi sớm đã đợi trước ở đây thì sợ rằng người muốn tiết lộ bí mật quân sự chính là ngươi đó.
Lạc Phỉ Phỉ không phải kẻ ngốc, vừa rồi nàng còn cảm giác có chút có tật giật mình, nhưng nàng rất nhanh đã phát hiện ra có gì đó không đúng, nàng vừa mới rời khỏi căn cứ địa có một lúc, hơn nữa lúc trướcc cũng không có ai biết nàng sẽ ra ngoài, thế mà Phương Lâm Quân cư nhiên lại có thể ở đây chặn đường nàng, hay nói cách khác là ngẫu nhiên gặp phải nàng, nhưng nửa đêm nửa hôm Phương Lâm Quân nên ở trong căn cứ mới đúng, làm sao có thể mò ra tận đây rồi đụng phải nàng chứ?
Vừa nghĩ như vậy nàng mới bắt đầu cảm thấy người có vấn đề chỉ sợ không phải nàng mà là Phương Lâm Quân, nàng chỉ là trốn ra ngoài hẹn hò với bạn trai, còn Phương Lâm Quân này sợ rằng thực sự có vẫn đề.
Nghĩ tới đây Lạc Phỉ Phỉ mới nhẹ nhàng lấy súng ra, đề cao tinh thần hết mức, từ trước tới giờ Lạc Phỉ Phỉ vẫn luôn linh cảm rằng trong căn cứ có phản đồ, năm đó nàng bị vây khốn trong cánh rừng rậm kia, cả đội đặc công của nàng thiếu chút nữa thì toàn quân bị diệt, việc này khẳng định là do có người tiết lộ bí mật về kế hoạch huấn luyện của các nàng nên đối phương mới có thể bố trí nhiều cạm bẫy như vậy từ trước. Chỉ là hơn hai năm qua nàng vẫn không thể nào tra ra được tên phản đồ kia rốt cuộc là ai, hiện tại vô tình đụng phải Phương Lâm Quân làm nàng bắt đầu hoài nghi hắn.
Nếu như phản đồ là Phương Lâm Quân thì tất cả mọi thứ đều sẽ thông suốt, với quyền lực của hắn ở căn cứ thì việc biết được kế hoạch huấn luyện của các nàng cũng không có gì là lạ, hơn nữa vì hắn có bối cảnh nên việc điều tra gian tế cũng sẽ dễ dàng bị hắn lấp liếm đi.
-Lạc thiếu tá, bản lĩnh phản dame của cô đúng là không tệ. – Phương Lâm Quân lắc đầu:
-Xem ra ta chỉ có thể cưỡng chế đưa cô về căn cứ thôi.
- Phương Lâm Quân, chỉ bằng ngươi hình như còn chưa đủ để làm được việc này đâu. – Lạc Phỉ Phỉ hừ lạnh nói.
-Lạc thiếu tá, sao cô không thử cúi đầu nhìn xuống ngực mình chứ? – Phương Lâm Quân cười nhạt một tiếng:
-Ta làm không được không đại biểu là súng bắn tỉa làm không được.
Lạc Phỉ Phỉ vừa cúi đầu xuống thì sắc mặt liền đại biến, một điểm sáng màu đỏ đang nằm ngay trên vị trí giữa ngực nàng, cũng chính là nói nàng đã bị một tay súng bắn tỉa khóa tọa độ.
-Phương Lâm Quân, ngươi cư nhiên còn có cả đồng bọn? – Lạc Phỉ Phỉ căn răng nói, tuy có chút phẫn nộ nhưng lại không quá hoảng loạn, , hiện tại việc nàng có thể làm là chỉ cần kéo dài thời gian một chút, bởi vì nàng tin tưởng nam nhân của mình nhất định sẽ tới ngay bây giờ.
-Lạc thiếu tá, bất luận là làm việc gì thì đồng bạn đều rất quan trọng đó. Phương Lâm Quân không nhanh không chậm nói:
-Hiện tại nếu như cô không muốn chết nhạt nhẽo như vậy thì phải nghe lệnh của ta, trước tiên tắt máy xe đi, sau đó đem tất cả vũ khí trên người ném ra ngoài.
Không đợi Lạc Phỉ Phỉ lên tiếng, Phương Lâm Quân lại nói tiếp:
-Ta hi vọng cô sẽ làm theo, nói thật lòng, Lạc thiếu tá, trước giờ ta vẫn rất thích cô, ta thật không muốn một đại mỹ nữ như cô cứ như vậy mà hương tiêu ngọc vẫn chút nào.
- Phương Lâm Quân, đjơi về đến căn cứ ta sẽ tính sổ với ngươi. – Lạc Phỉ Phỉ bày ra một bộ dáng vô cùng tức giận, không cam lòng tắt máy xe, sau đó mới đem khẩu súng ngắn trong tay ném ra ngoài.
-Về căn cứ? – Phương Lâm Quân lắc đầu:
-Lạc thiếu tá, cô thật là ngây thơ, cô cho rằng mình còn có thể về được sao?
Nói tới đây Phương Lâm Quân đã tới bên xe Lạc Phỉ Phỉ, trên tay cầm một khẩu súng ngắn chỉ thẳng vào cửa xe:
-Trước tiên hạ kính chắn xuống.
- Phương Lâm Quân, ngươi rốt cuộc muốn làm gì. – Lạc Phỉ Phỉ phẫn nộ nói.
-Lạc thiếu tá, ta hoài nghi trên người cô vẫn còn giấu vũ khí khác, cho nên bây giờ cô phải cở hết y phục ra, ta phỉ chắc chắn rằng trên người cô không còn vũ khí gì nữa. – Phương Lâm Quân không nhanh không chậm nói, trong mắt không kìm được xẹt qua một tia lửa nóng, đại mỹ nữ hắn đã nhòm ngó từ lâu cuối cùng cũng sắp tới tay.
- Phương Lâm Quân, ngươi đừng có mơ. – Lạc Phỉ Phỉ sắc mặt đại biếng, nàng phẫn nộ mắng.
- Lạc thiếu tá, đừng có thử thách sự kiên nhẫn của ta. – thanh âm của Phương Lâm Quân lạnh xuống:
-Mau, cởi hết ra cho ta.
- Phương Lâm Quân, lẽ nào ngươi không sợ có người biết chuyện này sao? – Lạc Phỉ Phỉ phãn nộ quát.
- Lạc Phỉ Phỉ, nói cho cô biết, ta đã làm qua rất nhiều việc nhưng chưa từng bị ai phát hiện, hơ hai năm trước cũng may là cô vớ được cứu tinh nên mới thoát được một kiếp, tốt nay cô có chạy đằng trời. - sắc mặt Phương Lâm Quân có chút dữ tợn:
-Ta nhắc lại một lần nữa, lập tức cởi hết ra cho lão tử, nếu không lão tữ lập tức sẽ nổ súng.
- Phương Lâm Quân, kẻ phản đồ của căn cứ quả nhiên là ngươi. – Lạc Phỉ Phỉ vô cùng phẫn nộ:
-Ngươi phản bội quân đội, phản bội cả quốc gia!
Bạn cần đăng nhập để bình luận