Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1259: Đệ đệ giả của Bối Hương Hương.

-Ngươi tìm ta làm gì? – Đường Kim có chút buồn bực, còn cứ tưởng tên gia hỏa này tới tìm Tô Vân Phi, hóa ra là tới đây tìm hắn a.
-Hắn đúng là tới tìm ngươi, vừa rồi chỉ là tới hỏi ta ngươi ở đâu thôi. – Tô Vân Phi lên tiếng nói.
-Ta tên Bối Thiên Ân. –nam sinh kia nhìn Đường Kim, đây mặt bất mãn:
-Bối Hương Hương là tỷ tỷ của ta, hiện tại tỷ tỷ ta có chút phiền phức, ngươi cư nhiên không có chút phản ứng nào cả, có người nào làm bạn trai như ngươi không hả?
-Ách? – Đường Kim nhất thời kinh ngạc không thôi:
-khi nào ta thành bạn trai của Hương Hương vậy?
-Ngươi cư nhiên còn không thừa nhận? – Bối Thiên Ân phẫn nộ nhìn Đường Kim:
-Ngươi đúng là có mới nới cũ, tỷ ta thật là mắt mờ chứ nếu không sao lại nhìn trúng ngươi?
-Này, tiểu tử, đừng phỉ báng ta, ta không có làm gì tỷ của ngươi nha! – Đường Kim có chút không vui, Bối Hương Hương là một đại loli xinh đẹp, nhưng có xinh hơn nữa thì loli vẫn là loli, hắn không thích chiếm tiện nghi của loli a, đương nhiên hắn vẫn cảm thấy Bối Hương Hương rất có tiềm chất, chỉ cần nàng từ loli biến thành thiếu nữ thì hắn cũng không ngại phát sinh chút quan hệ với nàng.
Mắt thấy biểu tình của Bối Thiên Ân càng thêm phẫn nộ, Đường Kim liền quyết định không dây dưa vấn đề này nữa, trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề:
-Hương Hương có phiền toái gì?
-Nếu như ngươi thật lòng quan tâm tỷ tỷ, ngươi tự mình đi hỏi nàng đi. – Bối Thiên Ân hừ lạnh một tiếng:
-Tỷ không cho ta tới tìm ngươi, nhưng ta thấy vẫn nên nói với ngươi một tiếng, hiện tại lời đã chuyển song, ngươi muốn làm thế nào là việc của ngươi!
Bối Thiên Ân tựa hồ có khá nhiều oán khí với Đường Kim, dứt lời liền đứng lên nhanh chóng rời đi.
Đường Kim dùng ánh mắt quái dị nhìn theo bóng lưng Bối Thiên Ân, nhưng không có đuổi theo hỏi rõ mọi chuyện, trong lòng hắn thì mờ mơ cảm thấy có gì đó không đúng.
-Hương Hương sẽ không xảy ra chuyện thật chứ? – Tô Vân Phi có chút lo lắng hỏi.
-Chắc là không đâu, nếu nàng thật sự gặp nguy hiểm thì đã cầu cứu ta rồi. m- Đường Kim khẽ nhíu mày, nghĩ một lát liền lấy điện thoại ra trực tiếp định vị vị trí của Bối Hương Hương.
Thiên Đô Thị, đặc khu số 1.
Đây chính là vị trí hiệntại của Bối Hương Hương, mà nơi này cũng chính là nơi tọa lạc của Thiên Đô Bối gia.
Khẽ trầm ngâm một lát, Đường Kim trực tiếp gọi điện cho Bối Hương Hương.
Điện thoại vừa thông bên kia đã truyền tới thanh âm vui tai của Bối Hương Hương:
-Đường Kim, là ngươi sao? ngươi chưa chết a? thật tốt quá!
Ngữ khí của Bối Hương Hương rõ ràng rất kinh hỉ, hiển nhiên nàng rất vui khi Đường Kim gọi điện cho mình.
-Ta đương nhiên chưa chết rồi. – Đường Kim có chút buồn bực, có ai hỏi chuyện như cô nàng này không ta?
Ngừng một chút ,Đường Kim liền hỏi:
-Hiểu Hiểu, Sao cô đột nhiên lại về nhà vậy? cô hiện tại không có sao chứu?
-Ờ, Là thế này, bọn họ vốn định để ta câu dẫn ngươi, nhưng ngươi lại mất tích cho nên ta lưu lại cũng không còn tác dụng nữa, thế nên ta mới về nhà a. – Bối Hương Hương cười hì hì nói:
-Phải rồi, ta vừa mới nhận được tin, nghe nói ngươi vừa mới xuất hiện ở kinh thành à, trong nhà đang chuẩn bị cho ta quay lại trường đây.
Đường Kim không nhịn được khẽ nhíu mày, đại la lị Bối Hương Hương này nghe thế nào như không có phiền toái gì vậy?
Nghĩ một chút ,Đường Kim lại hỏi:
-Hiểu Hiểu, cô có phải có một đệ đệ tên là Bối Thiên Ân?
-Đúng vậy, ngươi muốn tìm nó à? – Bối Hương Hương có chút kinh ngạc:
-Nó đang ở bên cạnh ta này, có cần ta đưa điện thoại cho nó không?
-Cái gì? Đệ đệ cô Bối Thiên Ân đang ở đó? – lần này Đường Kim thật sự là giật mình.
-Đúng vậy, có gì không đúng sao? – ngữ khí của Bối Hương Hương khá là ngạc nhiên:
-Chúng ta đang ăn trưa, nó đang ngồi ngay cạnh ta.
-Hương Hương, gửi một tấm ảnh của đệ đệ cô qua đây cho ta. – Đường Kim lập tức nói.
-Ờ, Được, đợi một chút ta gửi liền. – Bối Hương Hương đáp ứng một cái rồi chỉ nghe thấy tách tách một tiếng, một giây sau Đường Kim liền nhận được một bức ảnh.
Trong ảnh là một nam thanh niên đang ngồi ăn cơm, mà Đường Kim lập tức nhận ra người trong ảnh với người vừa xuất hiện lúc nãy hoàn toàn không phải là cùng một người.
-Đường Kim, ngươi lấy ảnh của đệ đệ ta làm gì thế? – Bối Hương Hương có chút hiếu kì hỏi.
-Ta ở đại học Thiên Nam vừa gặp một người, hắn nói hắn là đệ đệ cô, còn nói hắn tên Bối Thiên Ân. – Đường Kim giải thích:
-Bất quá ta vừa nhìn ảnh thì tên kia chắc chắn là giả rồi, chỉ là không biết tại sao hắn phải mạo danh đệ đệ cô.
-Cư nhiên có ngươi giả mạo đệ đệ ta? – Bối Hương Hương cũng rất kinh ngạc:
-Không có đạo lí a, đệ đệ ta là một thùng cơm chỉ biết tán gái, làm sao có thể có người giả mạo nó chứ?
-Tỷ, có ai dìm đệ đệ mình như tỷ không? –đầu gia bên kia truyền tới tiếng kháng nghị, hiện nhiên đó là tiếng của Bối Thiên Ân thật.
-Ta cũng không biết nguyên nhân, ờ , Hương Hương, nếu cô đã không sao thì đợi một thời gian nữa tới tìm cô vậy. – Đường Kim cũng có chút khó hiểu, dứt lời hắn còn bổ sung:
- Nếu như gặp phải nguy hiểm, nhớ lập tức kêu cứu nhé.
-Ân, bất quá mấy ngày nữa ta sẽ tới đại học Thiên Nam rồi. –ngữ khí của Bối Hương Hương tràn đầy vui vẻ:
-Đến lúc đó lại tái kiến, ngươi nhớ mời ta ăn cơm đó!
Bối Hương Hương vẫn là chỉ nghĩ đến ăn, thật không hổ ranh là kẻ ăn hàng có thể sánh ngang với Đường Kim.
-Không thành vấn đề, vậy ta cúp trước đây. – Đường Kim cũng không nói nhiều nữa, nếu Bối Hương Hương đã không việc gì thìhắn cũng không có gì phải quan tâm nữa, dứt lời liền cúp máy.
-Hương Hương không sao? – lúc này Tô Vân Phi lại hỏi.
-Chắc là không sao. – Đường Kim thu hồi linh giác, dừng việc tìm kiếm.
-Người vừa rồi rốt cuộc là thế nào? – Tô Vân Phi cũng rất mê hoặc.
Đường Kim lắc đầu:
-Ta cũng không biết.
Dừng một chút ,Đường Kim lại nói:
-Tô lão sư, đừng quản hắn nữa, ăn cơm thôi, mấy ngày nữa Hương Hương chắc sẽ trở về đấy.
Tô Vân Phi cuối cùng cũng không truy vấn nữa, bắt đầu động đũa, Đường Kim cũng bắt đầu ăn cơm, chỉ là trong đầu hắn vẫn hơi có chút xoắn não, lớn như thế này rồi đây là lần đầu tiên gặp gặp trường hợp giả mạo dị dạng như thế.
-bốp. – một tiếng vả thanh thúy vang lên làm Đường Kim sực tỉnh, sau đó liền nghe thấy một nữ nhân đang hò hét:
-Con đĩ, dám câu dẫn lão công của ta, lão nương đánh chết ngươi.
Đường Kim theo quán tính ngó đầu sang bên kia một cái, chỉ thấy phía không xa bên một bàn ăn có một thiếu phụ tầm hơn 30 tuổi đang đứng, nữ nhân này phía sau có còn hai bảo tiêu, còn đang ngồi ăn cơm là hai nữ sinh, một nữ sinh trong đó đang ôm mặt, vô dùng phẫn nộ nhìn thiếu phụ kia, hiển nhiên người vừa bị ăn tát chính là cô nàng này.
-Nữ nhân thối, ngươi điên rồi à? – nữ sinh bị đánh kia phẫn nộ đứng phắt dậy:
-Ngươi đừng có ngậm máu phun người, ai câu dẫn lão công của ngươi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận