Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 829: Chưa chết thì tốt

Thị cục thành phố Lạc Bắc, một đám nam nữ cảnh sát đều không có chút tâm tình nào để làm việc, thỉnh thoảng ánh mắt của họ lại đổ dồn lên người một mỹ nữ mặc quân trang ngồi cách đó không xa.
Khuôn mặt của mỹ nữ mặc quân phục này không phải là nơi hấp dẫn người ta nhất, mà chính là thân hình vô cùng bốc lửa của nàng, làm cả đám nam nhân trong lòng chỉ trực chờ xông lên, không thể nào yên tâm làm việc, còn về nữ nhân thì vừa hâm mộ vừa đố kị, đều là nữ nhân, đều mặc đồng phục, nhưng tại sao cách biệt lại lớn đến thế?
Có vài nữ cành bình thường luôn tự tin vào dáng người của mình thì khi nhìn thấy mỹ nữ quân trang này đều bắt đầu cảm thấy tự ti, đúng thật là không sợ mình xấu, chỉ sợ người khác đẹp hơn mình,
Một trung niên nam tử đột nhiên vội vã bước tới, nhìn thấy Lạc Phỉ Phỉ liền vội vàng tới bên cạnh nàng:
-Lạc thiếu tá, sao cô lại tới đây? Mau mời ngồi!
Trung niên nam tử này không phải ai khác mà chính là Châu Chính Cương, cục trưởng cục cảnh sát Lạc Bắc, hắn cũng đã gặp qua Lạc Phỉ Phỉ vài lần, đặc biệt là trong sự kiện “khủng bố” lần trước do Đường Kim gây ra, mãi tới hôm nay vẫn làm Châu Chính Cương kí ức như mới.
-Châu cục trưởng, ta chỉ đi theo bạn trai của ta tới đây mà thôi. – Lạc Phỉ Phỉ nhàn nhạt nói, nói tới đây nàng nhịn không được lại nhìn về phía phòng thẩm vấn một cái, tên hỗn đản kia đi vào đã lâu như vậy rồi mà còn chưa thấy đi ra.
Đương nhiên Lạc Phỉ Phỉ không hề lo lắng cho vấn đề an toàn của Đường Kim, nếu là hai cảnh sát bình thường cũng có thể khống chế được Đường Kim thì năm đó nàng cũng không đến mức bị hắn cưỡng hôn, mà nàng đã sớm làm thịt hắn rồi.
-Thì ra là thế. – Châu Chính Cương vẫn chưa ý thức được vấn đề, vừa nói xong thì sắc mặt hắn đột nhiên khẽ biến:
-Lạc thiếu tá, cô, bạn trai cô là vị Đường tiên sinh lần trước hả?
-Đương nhiên là hắn rồi, lẽ nào Châu cục trưởng nghĩ ta có rất nhiều bạn trai sao? – Lạc Phỉ Phỉ không vui nói.
-Không phải, đương nhiên là không phải, Lạc thiếu tá đừng hiểu lầm! – Châu Chính Cương đã bắt đầu cảm thấy không ổn, bạn trai của Lạc Phỉ Phỉ tuy không phải là phần tử khủng bố nhưng hắn còn đáng sợ hơn cả phần tử khủng bố, lần trước đám người cả cảnh sát và lưu manh bị hắn phế đi cũng đã hơn trăm người, hai tổ chức đặc công lớn Tiềm Long và Ám Kiếm chỉ vì mệnh lệnh của hắn mà lập tức khai chiến tại chỗ, tên gia hỏa đáng sợ kia sao lại rảnh háng mà chạy tới cục cảnh sát của hắn chứ?
Lúc này Châu Chính Cương bắt đầu chó chút e dè:
-Lạc thiếu tá, không biết Đường tiên sinh tới đây là có chỉ thị gì?
-Châu cục trưởng, chúng ta nào dám chỉ thị các người, là hai vị cảnh quan anh dũng của các người nói bạn trai ta là tội phạm bị truy nã sau đó bắt về cục. – Lạc Phỉ Phỉ hừ lạnh một tiếng, nàng đã nhận định rằng hai tên cảnh sát kia nhất định đã bị Bành Dật Phong sai khiến, cho nên trong lòng nàng khá là bất mãn.
-Cái gì? – Châu Chính Cương nhất thời như bị sét đánh ngang tai, hắn chỉ hi vọng mình nghe nhầm:
-Lạc thiếu tá, cô, cô vừa mới nói, có người bắt Đường tiên sinh tới đây?
-Không sai, đang thẩm vấn trong phòng thẩm vấn kia kìa. – Lạc Phỉ Phỉ lạnh lùng nói.
-Hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm! – lần này Châu Chính Cương đến lòng muốn chết cũng đều có, không biết tên gia hỏa đần độn nào đem tên sát tinh khủng bố kia lôi về đây? Lần trước Đường Kim thiếu chút nữa đã đốt cả cục cảnh sát, cái ghế cục trưởng của hắn đã lung lay lắm rồi, còn lần này hăn bắt đầu nghi ngờ không biết cái mạng nhỏ của mình có giữ nổi nữa không đây!
Châu Chính Cương vội vàng xong về phía phòng thẩm vấn, phanh một cái đạp thẳng lên cửa, nhưng cửa không hề mở ra, hắn vừa đạp vừa hô lên:
-Mở cửa, ta là Châu Chính Cương, mau mở cửa ra cho lão tử!
Bốn phía một phen tĩnh lặng, mọi người kinh ngạc không thôi, Châu cục trưởng làm sao thế kia? Ông lúc nào cũng bình tĩnh mà sao hôm nay lại thất thố vậy? Bộ dáng tức giận lúc này của Châu Chính Cương nhìn cứ như là nam nhân vừa mới bị cắm sừng.
Cửa phòng thẩm vấn đột nhiên mở ra, một thanh âm bất mãn vang lên:
-Châu Chính Cương là ai, to lắm sao?
Đám cảnh sát lập tức ngẩn ra, tên gia hỏa vừa bị đưa vào phòng thẩm vấn dường như rất thái độ bấp bênh.
Châu Chính Cương đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới vội vàng xin lỗi:
-Xin lỗi, xin lỗi, Đường tiên sinh, vừa rồi ta không phải nói với anh, ta nói với hai tên ngu ngốc có mắt không tròng kia.
-Vậy sao? Vậy ông không cần nói nữa, bọn chúng không nghe thấy đâu. – Đường Kim lười biếng nói.
-Ờ, được ,được, vậy Đường tiên sinh, thật xin lỗi, anh không có việc gì chứ? – Châu Chính Cương không ngừng xin lỗi, bộ dáng khom lưng cúi gối của hắn làm không ít người trợn mắt há mồm, vô số người nhìn chằm chằm vào Đường Kim, muốn nhìn xem tên gia hỏa này rốt cuộc có lai lịch gì, chỉ tiếc là nhìn cả nửa ngày nhưng cũng không ai nhận ra hắn.
-Ta có thể có việc gì được sao? – Đường Kim bất mãn nói:
-À, thuận tiện nói một chút, hai tên ngu ngốc trong cục của ngươi không có việc gì, vẫn chưa chết đâu.
-Chưa chết thì tốt, chưa chết thì tốt, cảm ơn Đường tiên sinh, cảm ơn Đường tiên sinh… - Châu Chính Cương liến thoắng nói.
Có vài cảnh sát đã nhìn thấy trong phòng thẩm vấn có hai cảnh sát đang hôn mê, nhất thời cả đám đều cạn cmn lời, người này hành hung cảnh sát mà Châu cục trưởng còn phải cảm ơn hắn, cái này… thế giới này muốn đảo loạn rồi sao?
Đường Kim cũng không thèm để ý tới Châu Chính Cương nữa mà trực tiếp tới bên cạnh Lạc Phỉ Phỉ, dang tay ôm lấy thân thể nóng bỏng của nàng vào lòng, cười xán lạn:
-Thân ái, chúng ta đi thôi!
Ừ ầ ố-Ừm. – Lạc Phỉ Phỉ nhẹ nhàng gật đầu, nàng tự nhiên là không có chút hứng thú nào ở lại chỗ này, kì thực lúc trước nàng không muốn tới đây, chỉ là đi theo Đường Kim mà thôi.
Đường Kim rất nhanh đã ôm Lạc Phỉ Phỉ rời đi, nhìn biểu hiện của Châu Chính Cương , tất nhiên là không có ai ngu ngốc đến nỗi đi lên chặn hắn lại. Đường Kim vừa rời đi thì Châu Chính Cương cuối cùng cũng thở phào một hơi, cũng may là tên gia hỏa kia lần này không có dỡ cả cục cảnh sát xuống, về nhà phải thắp hương cảm tạ tổ tiên phù hộ mới được!
-Hỏi ra chưa? Việc này có liên quan tới Bành Dật Phong không? – vừa ra tới bên ngoài, Lạc Phỉ Phỉ đã vội hỏi.
-Còn chưa rõ, bọn chúng chỉ là lũ lâu la, cho dù có liên quan tới Bành Dật Phong thì chúng cũng không được biết. – Đường Kim hơi có chút thất vọng:
-Bọn chúng chỉ nghe chỉ thị của một tên gia hỏa gọi là cửu ca của Tam Lạc hội, phải rồi, Phỉ Phỉ, nàng biết Tam Lạc hội không?
-Tam Lạc hội? – Lạc Phỉ Phỉ khẽ nhăn mày:
-Nghe nói qua, nhưng mà cũng không quen thuộc lắm, ta từ sớm đã vào quân ngũ, mấy năm nay đại bộ phận thời gian đều ở trong quân, đối với tình huống của Lạc Bắc cũng không rõ ràng lắm, hay là để ta gọi điện hỏi gia gia xem?
-Không cần đâu, tối nay một tên gia hỏa gọi là Tam gia của Tâm Lam sẽ tổ chức đại thọ bốn mươi, người này mới 40 tuổi đã tổ chức đại thọ, ta thấy chắc hắn chẳng sống được bao lâu nữa đâu, chúng ta tới thành toàn cho hắn đi, đến lúc đó tới xem một chút, nếu hắn không thành thật thì ta sẽ cho hắn không kịp qua đại thọ 40. – Đường Kim không nhanh không chậm nói, cuối cùng lại đổi sang chủ đề khác:
-Thân ái à , nàng biết khách sạn Khải Phong ở đâu không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận