Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 974: Chúng ta cùng đi chợ.

-Ừm, cũng được, ta đan g đị đi chợ, cậu tới đi, chúng ta cùng đi. – thanh âm của Tần Khinh Vũ vẫn tràn đầy ôn nhu làm Đường Kim nhất thời vui sướng không thôi.
-Khinh Vũ tỷ tỷ, ta tới liền. – Đường Kim dứt lời liền thuấn di ngay tới cửa biệt thự Tần gia, vừa mới vào cửa đã thấy Tần Khinh Vũ từ trong đi ra.
Tuyệt thế dung nhan càng ngày càng trẻ, thân hình càng thêm thành thục, khí độ cao quý tao nhã vẫn như xưa nhưng sự gợi cảm thì càng ngày càng khó che lấp nhất thời làm cho Đường Kim đứng ngơ ra đó, thất thần nhìn Tần Khinh Vũ càng lúc càng tới gần, mãi đến khi mùi vị quen thuộc của nàng lọt vào mũi hắn mới chịu hoàn hồn.
-Khinh Vũ tỷ tỷ, chúng ta đi đâu mua thức ăn bây giờ? – trong mắt Đường Kim khẽ xẹt qua một tia si mê, trên mặt vẫn là nụ cười xán lạn.
-Cậu đi theo thì biết. – Tần Khinh Vũ cười dịu dàng một cái, ưu nhã đi qua bên người Đường Kim.
Đường Kim lén lút hít hít một hơi, tham lam hít hà mùi hương trên người Tần Khinh Vũ, sau đó mới giả vờ nghiêm trang quay người lại vai sóng vai đi cạnh nàng.
-Khinh Vũ tỷ tỷ, tỷ không lái xe sao? – vừa ra đến cổng, Đường Kim liền hỏi.,
-Chợ cách đây cũng không xa, đi bộ mười lăm phút là tới. – Tần Khinh Vũ cười khẽ:
-Hơn nữa đó còn là chúng ta dùng tốc độ của người bình thường, nếu không thì còn nhanh nữa.
-Khinh Vũ tỷ tỷ, vậy chúng ta cứ đi từ từ như người bình thường đi. – Đường Kim vội nói.
Tần Khinh Vũ dịu dàng cười một cái, nàng không lên tiếng mà tiếp tục bước đều về phía trước.
Hai người cứ như vậy bước đi, suốt vài phút đồng hồ không có lên tiếng nói chuyện, cho dù giữa hai người vẫn bảo trì một chút khoảng cách nhưng Đường Kim vẫn rất cao hứng, cảm giác này giống như hắn đang sóng bước cùng người yêu, làm hắn cảm thấy giữa mình và Tần Khinh Vũ càng gần thêm một bước.
Còn thiếu 3 tháng nữa là tròn 3 năm kể từ ngày hắn quen Tần Khinh Vũ, đương nhiên nghiêm túc mà nói thì lúc hắn một tuổi có lẽ đã gặp qua Tần Khinh Vũ, nhưng lúc đó hắn căn bản không hề biết gì, kí ức cũng chưa có thành hình.
Chỉ là trên thực tế thì Đường Kim biết Tần Khinh Vũ không chỉ là 3 năm, bởi vì trước khi hắn tới Ninh Sơn, sư phụ hắn rất hay nói về nàng, trong mắt sự phụ hắn nàng là nữ nhân xinh đẹp nhất, cũng là nữ nhân hoàn mỹ nhất tràn đời, kể từ đó tỏng đầu Đường Kim đã bất tri bất giác khắc họa hình ảnh một Tần Khinh Vũ còn chưa có gặp qua, đó là một người con gái hoàn mỹ nhất ,xinh đẹp nhất.
Khi Đường Kim lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy nàng thì Tần Khinh Vũ trong huyễn tưởng của hắn với Tần Khinh Vũ thực tế đã hợp lại làm một, cho hắn một cảm giác xung kích cự c đại, lúc đó trong ấn tượng của hắn nàng cũng giống như trong ấn tượng của sư phụ hắn.
Thời gian chậm dãi qua đi, trong suốt 3 năm qua Đường Kim đã gặp qua không ít nữ tử tuyệt sắc, yêu mị đến tận xương tủy như Tiêu Đại Nhi, khuynh quốc khuynh thành như Tống Oánh, hay băng sơn tiên nữ như Băng Tuyết Liên, Hàn Băng, hoặc là Tống Ngọc Đan, thậm trí Băng Sương tỷ muội nếu như luận dung mạo các nàng càng xuất sắc hơn Tần Khinh Vũ, đến cả Hàn Tuyết Nhu, Kiều An An các nàng cũng chẳng thua kém Tần Khinh Vũ chút nào.
Nhưng các nàng vẫn không thể nào thay thế được Tần Khinh Vũ, cho dù là Tần Thủy Dao có tướng mạo giống y hệt Tần Khinh Vũ, hơn nữa gần đây nhan sắc của Tần Thủy Dao lại càng tiến thêm một bước nhưng cũng không thể nào thay thế nổi Tần Khinh Vũ, bởi vì trong lòng Đường Kim, Tần Khinh Vũ vĩnh viễn không giống với những người khác.
Lúc hắn còn thiếu niên, lúc hắn còn chưa gặp Tần Khinh Vũ, nàng đã khắc sâu vào trong lòng hắn một dấu ấn không thể phai mờ, loại cảm giác rung động của tuổi mới lớn ấy rất khó để hình dung, nhưng hắn biết chỉ cần mỗi lần nghĩ tới nàng, hắn dường như sẽ quên hết những người khác, quên hết tất cả mọi thứ.
Loại cảm giác kì diệu ấy giống như bây giờ vậy, Đường Kim chỉ mới được sóng vai bước đi cùng nàng hắn đã cảm thấy hạnh phúc đong đầy, có thể ngửi mùi hương trên người nàng ở cự li gần như vậy, có thể cảm nhận được khí tức của nàng làm hắn tạm thời đem mọi thứ bỏ sang một bên.
Khoảnh khắc này không liên quan gì đến dục vọng mà là liên quan tới tâm linh, đối với Đường Kim mà nói việc hắn muốn nhất không phải là ôm lấy khối thân thể mê người trước mắt kia, mà chỉ là hàng ngày được nhìn thấy nàng, chung sống cùng nàng là đủ rồi.
Cảm giác kì diệu ấy chưa kéo dài được bao lêu thì thanh âm của Tần Khinh Vũ lại một lần nữa vang lên:
-Tới rồi.
Đường Kim cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong mộng, bốn phía truyền tới đủ các thứ tạp âm ồn áo, ngẩn đầu nhìn một cái hắn chỉ thấy trước mặt là một cái chợ, một cái chợ tương đối sạch sẽ.
ầ ổ ồ-Tần tổng, cô tới rồi à.
-Tần tổng, ta đặc biệt chuẩn bị cho cô một con ba ba núi đó…
-Tần tổng, đây là dưa chuột trồng trên tầng thượng nhà ta, tất cả đều là thuần thiên nhiên.

Cái chợ này chỉ là một miếng đất, đến cả hàng quán cũng không có, mọi người bày bán mọi thứ đều đặt trên thảm trải dưới đất, thế nhưng cả chợ lại bố trí rất có trận tự, hơn nữa lại rất sạch sẽ, số rác sinh ra trong lúc bán hàng đều được người chủ dùng túi bóng gói lại, người nào bán hàng xong đều quét sạch sẽ chỗ mình vừa ngồi mới rời đi.
Ở nơi này ai ai nhìn thấy Tần Khinh Vũ cũng lập tức thân thiện chào hỏi, hiển nhiên mọi người đều biết nàng, đương nhiên điều này cũng không có gì là kì quái, nhưng Đường Kim lại cảm giác được mọi người ở đây đối với Tần Khinh Vũ đều là thành tâm tôn kính, loại tôn kính này không phải là vì nàng là tổng giám đốc của tập đoàn Hoàng Kim mà là vì nguyên nhân khác.
Tần Khinh Vũ vừa mỉm cười vừa gật đầu trả lời từng lời chào hỏi một rồi mới bắt đầu mua thức ăn.
-Tần tổng, hôm nay co mua nhiều đồ thế? Cái này mua ít một chút, cô ăn không hết đâu, để lâu sẽ không tươi nữa… - một lát sau có người bắt đầu khuyên Tần Khinh Vũ mua ít đồ một chút, không thể không nói việc này tương đối là kì quái, có ai đi bán hàng mà lại khuyên người mua mua ít một chút không?
-Yên tâm đi, hôm nay ta có khách, ngần này cũng chưa đủ đâu. – Tần Khinh Vũ cười khẽ một cái rồi tiếp tục lựa thức ăn, còn Đường Kim thì luôn đứng bên cạnh giúp nàng sách đồ giống như một vị bảo tiêu.
Khoảng 1 tiếng đồng hồ sau, Tần Khinh Vũ mới mua xong thức ăn, tạm biệt mọi người rồi mới rời đi, lúc này Đường Kim mới tò mò hỏi:
-Khinh Vũ tỷ tỷ, cái chợ này là do tỷ mở à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận