Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 932: Ta không cho chàng ăn đấy.

-Ra nước ngoài, một nơi rất xa. – Hàn Tuyết Nhu lấp liếm một câu:
-Sáng hôm nay vừa mới về xong, đang chuẩn bị về nhà, gặp hai người ở đây nên mới lại hỏi thăm một chút.
-Vậy thì mau về đi, cha mẹ muội đều rất nhớ muội đó. – Hàn Tiểu Linh vội vàng nói.
-Ừm, Linh tỷ, tỷ phu, chúng ta đi trước đây. – Hàn Tuyết Nhu chỉ để lại một câu như thế rồi lập tức kéo Đường Kim rời đi.
Hôm nay là ngày nghỉ, Hàn Hữu Đức không ở công ty mà ở nhà cùng với vợ mình Đinh Lan, vừa thấy Hàn Tuyết Nhu về nhà thì hai người đều vô cùng kinh hỉ, cho dù bọn họ biết Hàn Tuyết Nhu vẫn luôn an toàn nhưng một mực không có liên lạc được với con gái làm trong lòng hai người đều có chút thấp thỏm bất an, hiện tại con gái cuối cùng cũng bình an trở về hơn nữa nhìn khí sắc của nàng càng tốt hơn so với trước kia, làm cha mẹ đương nhiên là vừa yên tâm vừa vui vẻ rồi.
Buổi trưa hôm ấy Đường Kim cùng Hàn Tuyết Nhu ăn với cha mẹ nàng một bữa cơm, sau đó hai người mới rời khỏi Hàn gia, đi hưởng thụ thế giới riêng của hai người.
-Thân ái, nàng muốn tới đâu du lịch. – Đường Kim cười xán lạn.
-Kì thực ta chỉ muốn đến đánh cho nữ nhân Hoắc Tâm Mai kia một trận, bất quá cô ta ở cách chúng ta quá xa, vẫn là đợi ta tới Thiên Hải học đại học rồi tìm cô ta một thể vậy. – Hàn Tuyết Nhu vẫn nhớ mãi không quên chuyện lần trước bị Hoắc Tâm Mai khi dễ.
-không sai, đến lúc đó rồi nói. – Đường Kim cũng biểu thị tán thành.
-Tiên môn trưởng lão hội kia có còn tới gây phiền toái cho chàng không? – Hàn Tuyết Nhu nghĩ một lát rồi hỏi.
-Đám vương bát đản kia đã rất lâu không thấy xuất hiện rồi, không biết có phải là sợ rồi hay không nữa. – Đường Kim lắc đầu:
-Ta cũng chẳng buồn quản bọn chúng, thân ái, chúng ta nên làm một vài việc vui vẻ thì hơn, nàng nói có phải không hả?
-Không sai. – Hàn Tuyết Nhu cười hì hì rồi lập tức lái ngay sang chuyện khác:
-Chúng ta đi đánh bowling đi, lâu lắm rồi ta chưa chơi đó.
Bowling?
Đường Kim nhất thời có chút buồn bực:
-Thân ái, nàng biết ta càng thích chơi trò khác hơn mà.
Đường Kim vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào hai quả cầu cỡ D trước ngực Hàn Tuyết Nhu, ánh mắt bắt đầu nóng lên.
-Ta không cho chằng chơi đó. – Hàn Tuyết Nhu cười vũ mị một cái rồi hạ thấp thanh âm xuống:
-Bất quá đến tối ta có thể cho chàng ăn, nhưng mà bây giờ ta muốn đi chơi bowling cơ.
Còn chưa dứt lời Hàn Tuyết Nhu đã đạp chân ga, chiếc Ferrari lập tức tăng tốc phóng về hướng khu giải trí.
Thực ra thì quán bowling ở khu giải trí cũng chính là nơi định tình của Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu, chính tại nơi đó biểu hiện thần kì của Đường Kim đã chinh phục được trái tim cao ngạo của Hàn Tuyết Nhu, từ đó về sau Hàn Tuyết Nhu một lòng một dạ đi theo hắn, xem hắn là người duy nhất có thể xứng làm bạn trai của nàng.
Bất quá Đường Kim lại thực sự không có chút hứng thú nào với bowling, nhưng hiển nhiên Hàn Tuyết Nhu lại rất thích trò này, điều này làm hắn có chút nghĩ không thông, đánh bowling đối với hắn và nàng hiện tại mà nói thực sự quá đơn giản, hai người ở trong quán đánh suốt hơn một giờ đồng hồ mà lần nào cũng rụng hết, không có một chút độ khó, Kim Đan thực không hiểu nổi việc đơn giản như vậy thì có gì vui chứ?
Mắt thấy đã hơn bốn giờ chiều mà Hàn Tuyết Nhu vẫn không có dấu hiệu chán, mãi đến khi một thanh âm truyền tới;
-Ý, Hàn Tuyết Nhu? Trùng hợp quá, cậu cũng ở đây à?
-Phương Mẫn? – Hàn Tuyết Nhu quay đầu lại, chsut chút kinh ngạc hỏi, người vừa lên tiếng chính là bạn học cũ của nàng Phương Mẫn, tuy rằng từ đó về sau quan hệ của hai người cũng khá tốt nhưng dù sao cũng không còn học cùng một trường nữa, khoảng cách giữa hai người cũng khá lớn nên bình thường cũng rất ít qua lại.
-Các người vẫn chưa chia tay sao? – Đường Kim vừa thấy nam nhân bên cạnh Phương Mẫn cũng chính là Ngải Liên thì lập tức buột miệng nói ra một câu rất vô duyên.
Ngải Liên và Phương Mẫn nhất thời cay gần chết, tên gia hỏa này không thể nói tiếng người được sao? cái gì mà vẫn chưa Cao Thăng chứ? Lẽ nào bọn họ nên phải chia tay mới đúng sao?
-Phương Mẫn, đừng để ý đến chàng, tới đây cùng ta đánh bowling đi, Đường Kim không chịu chơi, chàng nói cái này quá đơn giản. – Hàn Tuyết Nhu mãi mới tìm được mộtngười chơi cùng, vội vàng kéo tay Phương Mẫn.
Lần này nàng và Phương Mẫn chơi thêm hơn một tiếng đồng hồ nữa, mãi đến gần 6 giờ tối hai người mới cảm thấy chán sau đó Hàn Tuyết Nhu mới đề nghị mọi người cùng đi ăn.
Ăn tối xong Hàn Tuyết Nhu còn đòi đi KTV ( hát karaok), cứ như vậy dây dưa đến tận hơn mười giờ đêm mới chia tay nhau.
-Thân ái, bây giờ có thể về nhà được chưa? – trước cửa KTV, Đường Kim uể oải nói.
-Hihi, bụng chàng đói rồi sao? – Hàn Tuyết Nhu cười đầy thâm ý.
-Không đói. – Đường Kim vội vàng nói, bạn gái xinh đẹp của hắn không phải là lại muốn đi ăn nữa chứ?
-Là chàng nói không đói đó nha. – Hàn Tuyết Nhu cười quyến rũ:
-Vậy ta sẽ không cho chàng ăn nữa, bây giờ cùng ta đi dạo phố nào.
Đường Kim ngẩn ra, sao đó mới có chút hối hận, thì ra ý của Hàn Tuyết Nhu là định cho hắn ăn hai chiếc bánh bao trắng của nàng.
-Thân ái, nửa đêm nửa hôm không thích hợp để đi dạo lắm, hay là thôi đi? – Đường Kim bắt đầu thương lượng:
-Không bằng chúng ta về nhà đi? Kì thực ta cũng bắt đầu thấy hơi đói rồi đó.
-Ta không cho chàng ăn đấy, cho chết thèm tên sắc lang nhà chàng. – Hàn Tuyết Nhu cười hì hì, sau đó đột nhiên rời khỏi vòng tay của Đường Kim, chạy về phía xa:
-Đi thôi, đi dạo phố, ta thích dạo phố lúc nửa đêm.
Đường Kim nhất thời mới minh bạch, Hàn Tuyết Nhu tuyệt đối là cố ý troll hắn.
Vọt theo hướng Hàn Tuyết Nhu, Đường Kim rất nhanh đã đuổi kịp nàng, vươn tay ôm lấy eo nàng:
-Thân ái, dạo phố lúc nửa đêm người ta sẽ tưởng là mình bị mộng du đó, vì nghĩ cho nàng nên ta phải đưa nàng về nhà thôi.
Lần này mặc kệ Hàn Tuyết Nhu có nguyện ý hay không, Đường Kim trực tiếp thuấn di một cái trở về kí túc trong Ninh Sơn nhị trung của hắn.
Sáng hôm nay hắn vừa mới đưa Kiều An An và Hàn Tuyết Nhu từ trong Thiên Đạo Tiên Cảnh trở ra, Kiều An An muốn đi tỉnh thành một chuyến nên trên thực tế trong phòng lúc này không có người khác, Judy cũng đã sớm rời khỏi đây rồi.
-Cứu mạng a, phi lễ a… - Hàn Tuyết Nhu đột nhiên hô lên.
Đường Kim có chút dở khóc dở cười, sau đó liền cúi đầu xuống ngậm chặt lấy bờ môi anh đào của Hàn Tuyết Nhu, không cho nàng tiếp tục hô nữa rồi mới từ từ cởi bỏ từng lớp vải che thân của nàng, chuẩn bị hưởng thụ một bữa tiệc lớn…
-Cộp cộp cộp… - tiếng gõ cửa đột nhiên truyền tới, lúc mới đầu âm thanh còn rất nhẹ nhưng sau đó thì tiếng gõ càng ngày càng mạnh, sau khi dùng linh giác tra xét tình huống một cái thì Đường Kim liền buồn bực không thôi, người gõ cửa cư nhiên là Tô Vân Phi.
Điều này làm Đường Kim càng dở khóc dở cười, lẽ nào mỹ nữ lão sư kia nghe tiếng kêu cứu của Hàn Tuyết Nhu cứ tưởng là thật nên mới chạy tới cứu người?
Tiếng gõ cửa vẫn không ngừng vang lên, không còn cách nào khác, Đường Kim đành phải buông Hàn Tuyết Nhu ra, lắc mình tới phía trước cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận