Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

CHƯƠNG 1284: KHÔNG CHỈ HỐ CHA CÒN HỐ CẢ LÃO CÔNG

Đường Kim kéo Mộc Vũ ra ngoài, Mộc Vũ mặc dù có chút chẳng hiểu cái gì, nhưng vẫn không tự chủ được bị Đường Kim kéo theo, bất quá, bọn họ còn chưa đến cửa, điện thoại của Lưu Bình An liền vang lên.
"Mẹ, là ta...... Cái gì? Không, không có khả năng...... Ta, ta sẽ trở lại!" Khuôn mặt từ đầu đến giờ vẫn thoải mái bình tĩnh của Lưu Bình An rốt cục trở nên khủng hoảng, điện thoại hắn cũng chưa kịp tắt liền vội vã đứng lên, cũng không chào hỏi cùng Mộc Chí Vĩ cùng vị Trương tổng kia.
"Đừng nóng vội, ngươi nhất định có thể kịp gặp mẹ ngươi lần cuối cùng." Đường Kim nhìn theo bóng dáng Lưu Bình An nói một câu, sau đó hắn cũng đi theo biến mất ở cửa phòng.
Trong căn phòng không khí lập tức trở nên quỷ dị, Mộc Chí Vĩ cùng vị Trương tổng kia cũng đều tính là kiến thức rộng rãi, Đường Kim vừa nói những lời này, cùng Lưu Bình An đột nhiên rời đi, đã làm cho bọn họ ý thức được một ít sự tình bọn họ không thể đoán trước đã xảy ra.
Máy điện thoại của Trương tổng đột nhiên reo lên, hắn vội vàng lấy di động, chấp nhận cuộc gọi.
"Lão Uông a...... Cái gì?...... Ngươi xác định? Được, cảm ơn a, buổi tối chúng ta gặp mặt......" Trương tổng sắc mặt đột nhiên trở nên càng thêm khó coi, hắn tắt điện thoại, sau đó dùng ánh mắt quái dị nhìn Mộc Chí Vĩ.
"Trương tổng, phát sinh chuyện gì ?" Mộc Chí Vĩ bị Trương tổng nhìn đến mức có chút sợ hãi, nhịn không được mở miệng hỏi.
"Mộc tổng, bạn trai của nữ nhi ngươi rốt cuộc là ai?" Trương tổng đột nhiên mở miệng hỏi.
"Cái này, ta cũng không rõ ràng a, hẳn là đồng học của nàng đi." Mộc Chí Vĩ đối với cái này quả thật hoàn toàn không rõ ràng, hắn vốn không quan tâm nữ nhi, nếu không phải lần này đột nhiên phát hiện giá trị lợi dụng của nàng hắn sẽ không chạy tới tìm nàng.
"Mộc tổng, ta đề nghị ngươi vẫn nên tìm nữ nhi ngươi hỏi rõ ràng đi." Trương tổng đứng lên:
"Thật có lỗi, ta có chút việc gấp, giờ phải đi rồi."
"Trương tổng, ngươi đây là......" Mộc Chí Vĩ nhất thời nóng vội đứng lên, hắn còn đang trông cậy vào vị Trương tổng này giúp hắn tìm được nguồn vốn, bằng không hắn thật sự phá sản mất.
"Vừa mới nhận được tin tức chuẩn xác, giám đốc Lưu bị bắt." Trương tổng sắc mặt có chút khó coi, ngữ khí thậm chí mang theo một tia kinh hoảng, nói xong câu đó, hắn cũng đã lôi kéo ngôi sao kêu là Mộng Na vội vàng ra rời đi, chuyện này quá mức quỷ dị, quỷ dị đến mức làm cho hắn thầm muốn mau chóng tránh né rồi nói sau.
Mộc Chí Vĩ lúc này đứng ngớ người ra, chẳng lẽ thật sự là người bạn trai kia của nữ nhi đã động tay động chân?
Mộc Vũ vừa mới đi ra khỏi khách sạn Thiên Hồ, liền nhịn không được hỏi:
"Cha của ta thật sự sắp phá sản ?"
"Đúng vậy, Mộc Mộc thân ái, nàng thành công hố được cha mình rồi đấy." Đường Kim cười hì hì""
"Chẳng qua, ta đến lâu như vậy mà cơm cũng chưa ăn, nàng như vậy không chỉ hố cha mà còn hố cả lão công ta nữa."
Mộc Vũ trợn trắng mắt liếc Đường Kim một cái:
"Ta mời ngươi ăn cơm là được!"
"Ồ, vậy thì còn tạm chấp nhận được." Đường Kim một bộ dáng có chút vừa lòng.
Mười phút sau, Đường Kim lại cảm khái, Mộc Vũ quả nhiên là một lòng muốn hố lão công, cư nhiên mời hắn đến loại địa phương này ăn cơm.
Giờ phút này, hắn đang cùng Mộc Vũ đang ngồi ở một quán bán thịt bò viên, tuy nói nơi này hương vị không tồi, thậm chí có thể nói thịt bò hương vị rất tốt, nhưng Đường Kim cảm thấy cô gái này thật sự là quá keo kiệt, hắn có thể dùng trên dưới mấy chục vạn trong vài giờ để tán gái, nhưng hắn vừa mới lãng phí nhiều thời gian như vậy lại nhận được thù lao cư nhiên chỉ là mấy bát thịt viên, quả nhiên là bị hố !
"Lão bản, lại thêm mười phần thịt bò!" Đường Kim quyết định hôm nay phải ăn đến mức tốn tiền, cho nên không ngừng làm nói lão bản thêm thịt bò, thêm một phần thịt bò là thêm 5 viên, như thế nào cũng phải ăn mấy trăm viên đi, bằng không hắn cảm thấy chính mình giá quá rẻ mạt.
Mộc Vũ ở bên cạnh thật là không biết nói gì, người này cũng không phải không có tiền, không hiểu cùng nàng so đo làm cái gì? Cho dù nàng có ăn mất mấy trăm ngàn thì với hắn mà nói cũng là chín trâu mất một cọng lông đi?
Đáng tiếc là, lý tưởng tươi đẹp nhưng sự thật thường tàn khốc, Đường Kim rất nhanh liền phát hiện mục tiêu của hắn không thể thực hiện, bởi vì cái quán nhỏ này chuẩn bị thịt bò không nhiều lắm, sau khi hắn ăn hết mấy chục phần , cả quán đều hết sạch thịt, kết quả là, cuối cùng Đường Kim cũng chỉ mới ăn được của Mộc Vũ không đến ba trăm đồng.
"Mộc Mộc thân ái, ta còn có việc, đi trước đây!" Có chút buồn bực nên Đường Kim sau khi ăn xong đống thịt bò này liền lập tức biến mất.
Đường Kim thuấn di đi tới thành phố Ninh Sơn, xuất hiện ở tầng cao nhất của cao ốc Đồ Long, hắn quyết định không đem thời gian lãng phí ở chỗ Mộc Vũ có dáng người không tốt như vậy, bên này còn có không chỉ 1 cân sữa thiên nhiên chờ hắn hưởng thụ cơ mà.
Chẳng qua Đường Kim rất nhanh phát hiện Ninh Tâm Tĩnh cũng không ở Đồ Long cao ốc, cho nên Đường Kim lại thuấn di, đi tới đỉnh Ninh Sơn.
Ninh Tâm Tĩnh đang ngồi trên mặt đất, mặt đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng, con ngươi xinh đẹp đang nhìn bầu trời phía xa xa, nhưng mà không có tiêu điểm gì, nàng tựa hồ đang xuất thần, không biết nghĩ đến sự tình gì.
Đường Kim lặng yên không một tiếng động đến bên cạnh Ninh Tâm Tĩnh ngồi xuống, thuận tay ôm vòng eo mềm mại của nàng, mà thẳng đến lúc này Ninh Tâm Tĩnh mới đột nhiên bừng tỉnh.
"Chàng đã trở lại." Ninh Tâm Tĩnh quay đầu nhìn Đường Kim, mặt đẹp xuất hiện một nụ cười tươi, ánh mắt cũng không có khí sắc trở lại.
"Vì mỗi ngày một cân sữa thiên nhiên, ta đã trở về." Đường Kim cười hì hì, trong lúc nói chuyện đồng thời nắm hông Ninh Tâm Tĩnh, hay tay bắt đầu chậm rãi đi lên trên, mục tiêu là ngọn núi hùng vĩ mà đi tới.
Ninh Tâm Tĩnh khuôn mặt hơi hơi đỏ lên, nhưng cũng không có ngăn cản bàn tay không thành thật của Đường Kim, vì thế, thực tự nhiên, chỗ cao nhất trên bầu sữa đáng kiêu ngạo của nàng trong nháy mắt bị Đường Kim bắt được.
Một cái chớp mắt, thân thể Ninh Tâm Tĩnh hơi hơi rung động một chút, mà tâm linh Đường Kim cũng rung động một chút, ở khoảnh khắc vừa chạm vào Đường Kim mới phát hiện, chính mình lại trông nhầm, núi đôi của Ninh Tâm Tĩnh so với hắn dự tính còn cao hơn.
Ninh Tâm Tĩnh vẫn mặc trang phục màu rằn ri, hơn nữa là cái loại thực bình thường, cũng không phải thiết kế người ta cố ý làm cho người mẫu mặc để thể hiện sự gợi cảm, không chỉ bình thường mà còn rộng thùng thình, điều này cũng làm cho dáng người đẹp đẽ đáng kiêu ngạo của Ninh Tâm Tĩnh không có cách nào trực tiếp bộc lộ ra, bao gồm cả cặp núi hùng vĩ kia nhìn qua cũng không thể đoán được là lại cao ngất như vậy.
Cảm giác sung sướng dị thường xuyên vào tận đáy lòng Đường Kim, làm cho tim hắn đập thình thịch, cũng làm hắn không tự chủ bóp mạnh hơn một ít, hắn cứ cảm thấy loại cảm giác này như gãi không đúng chỗ ngứa , cho nên đưa tay đến cái khóa trên y phục, nhẹ nhàng kéo, rồi sau đó, một khung cảnh đẹp tuyệt vời liền hiện ra trước mặt Đường Kim.
Bên trong bộ trang phục bảo thủ lại che giấu một mặt gợi cảm khác của Ninh Tâm Tĩnh, Đường Kim nhìn thấy trong tầm mắt cư nhiên chỉ có một cái áo lót màu đen đang che đậy cặp núi cao ngất dị thường của Ninh Tâm Tĩnh, mà trừ cái đó ra, bên trong cái gì cũng không có, da thịt trắng noãn như tuyết, đường cong duyên dáng đều thực trực tiếp xuất hiện ở trước mắt Đường Kim, kích thích ánh mắt mắt, cũng kích thích dục vọng của hắn.
Chương: Ninh Tâm Tĩnh tuyệt với nhất
Áo ngực đen mặc dù được Ninh Tâm Tĩnh mặc lên, nhưng nhìn qua lại hoàn toàn không thể bao lấy bộ vị cao ngất kia, hai điểm nhỏ xinh có vẻ hết sức rõ ràng, nhìn qua tựa hồ tùy thời đều muốn phá bỏ trói buộc mà ra, hết sức gợi cảm, hết sức mê người, trong lúc nhất thời, làm cho Đường Kim nhìn đến có chút ngẩn người, tựa hồ đều đã quên phải làm gì tiếp theo.
"Đẹp không?" Âm thanh nhẹ nhàng truyền vào trong tai Đường Kim, rốt cục làm cho Đường Kim tỉnh táo lại.
Không biết khi nào Ninh Tâm Tĩnh đã đối mặt Đường Kim, ngồi ở trên đùi hắn, mà nàng chủ động tiến tới cùng ngữ khí mang theo một tia dụ hoặc, đủ để chứng minh lời nàng nói ngày hôm qua không phải giả, nàng quả thật sớm chuẩn bị sẵn sàng.
"Đẹp lắm." Đường Kim dùng ánh mắt sáng quắc nhìn hai ngọn núi mê người gần ngay trước mắt, "Cũng không biết ăn có ngon không."
"Có ngon hay không, nếm qua mới biết được." Ninh Tâm Tĩnh hướng về Đường Kim cười quyến rũ, hai má lại bất tri bất giác có chút nóng lên, thân thể cũng tựa hồ bắt đầu trở thành lửa nóng, trước khi nhận thức Đường Kim nàng chưa từng nghĩ tới có một ngày nàng lại chủ động dụ hoặc một nam nhân như vậy, nhưng hiện tại, nàng biết, hết thảy đều là nàng cam tâm tình nguyện, nàng tình nguyện đem một mặt quyến rũ khác của chính mình đều bày ra cho nam nhân này nhìn thấy.
Tiểu nam nhân còn không có tròn hai mươi tuổi làm cho nàng có được cuộc sống không dám tưởng tượng, hắn giao cho nàng một cuộc sống mới, kỳ thật, hắn, chính là sự sống của nàng.
Ninh Tâm Tĩnh đem hai cái chân ngọc thon dài vòng qua lưng của Đường Kim, hai tay đặt ở ngực, rồi sau đó, hơi hơi dùng sức xé một cái.
"Tê......" Ninh Tâm Tĩnh cư nhiên lập tức xé vỡ đồ lót của mình, rồi sau đó, cặp thỏ ngọc no đủ trắng như tuyết phá ra ngoài, một cái chớp mắt, Ninh Tâm Tĩnh làm Đường Kim cảm thấy một loại cảm giác có chút cuồng dã, cho dù lúc này và Ninh Tâm Tĩnh bình thường không giống nhau, nhưng loại cảm giác cuồng dã lại càng làm cho Đường Kim thêm động tâm.
Tầm mắt Đường Kim cũng rất nhanh dừng lại ở trên ngọn núi cao ngất của Ninh Tâm Tĩnh kia, có thể nói cao đến mức Đường Kim chưa từng thấy, có thể nói hắn kiến thức rộng rãi, đã chinh phục vô số ngọn núi xinh đẹp, cũng chưa bao giờ trèo lên ngọn núi tuyết hùng tráng như thế, ngay sau đó Đường Kim lại thấy nhịp tim đập gia tốc, ánh mắt cũng càng thêm nóng cháy, một đôi tay cũng không tự chủ sờ tới.
"Đây tựa hồ không chỉ là 1 cân a." Đường Kim dùng thanh âm đê mê nói, một đôi tay cũng chuẩn xác sờ trên ngọn núi đôi, tại đỉnh Ninh Sơn, Đường Kim rốt cục sờ lên điểm cao nhất trên ngực Ninh Tâm Tĩnh.
Vừa tiếp xúc, cảm xúc tuyệt vời truyền đến tay khiến cho Đường Kim có chút không khống chế được, rồi sau đó, hắn liền đột nhiên vùi đầu vào hai bầu ngực.
Quả nhiên không chỉ một cân sữa thiên nhiên, cứ như vậy trở thành đại tiệc ngon lành của Đường Kim, thời gian kế tiếp của hắn đều là để hưởng dụng đại tiệc thuần thiên nhiên này, mỹ vị cực hạn làm cho hắn thậm chí quên kỳ thật còn có thể hưởng thụ một đại tiệc khác, đương nhiên, có lẽ hắn không phải quên, biết đâu hắn chính là muốn trước tiên hưởng thụ sữa thiên nhiên hắn rất thích mà thôi.
Ầm vang !
Tiếng sấm đột nhiên cuồn cuộn mà đến, tựa hồ trên trời đang ghen tị Đường Kim hưởng thụ mỹ vị, tiếng sấm qua đi, không đến ba phút, mưa tầm tã đã đem toàn bộ thành phố Ninh Sơn đều bao phủ ở bên trong.
Mưa to lạnh lẽo làm Đường Kim đang trầm mê ở đỉnh núi của Ninh Tâm Tĩnh trở nên thanh tỉnh một chút, hắn cùng Ninh Tâm Tĩnh đều không dùng chân khí ngăn mưa, mà mặc kệ cho mưa to xối lên thân thể hai người , mà lượng nước của cơn mưa lại không thể dập đi lửa nóng trong cơ thể bọn họ, càng không thể tiêu diệt sự nóng cháy vô cùng trong lòng!
Đột nhiên Ninh Tâm Tĩnh ly khai thân thể Đường Kim, đứng cách hắn ước chừng mười mét, đột nhiên mất đi đại tiệc làm Đường Kim cảm thấy hơi có chút trống rỗng, theo bản năng hơi ngẩng đầu, liền phát hiện một hình ảnh càng xinh đẹp mê người hơn.
Bên trong màn mưa, Ninh Tâm Tĩnh chậm rãi cởi bỏ quần áo trên người, áo rất nhanh đã rơi xuống, quần tiếp theo cũng rời khỏi.
Áo ngực bó sát mặc mặc dù được Ninh Tâm Tĩnh mặc lên, nhưng nhìn qua lại hoàn toàn không thể bao lấy bộ phận cao ngất kia, hai chấm nhỏ xinh hiện lên hết sức rõ ràng, nhìn qua tựa hồ đều muốn phá bỏ trói buộc mà ra, hết sức gợi cảm, hết sức mê người, trong lúc nhất thời, làm cho Đường Kim nhìn có chút ngẩn người, tựa hồ đã quên làm động tác tiếp theo.
"Đẹp không?" Thanh âm nhẹ nhàng truyền vào trong tai Đường Kim , rốt cục làm cho Đường Kim tỉnh táo lại.
Không biết khi nào, Ninh Tâm Tĩnh đã đối mặt Đường Kim, ngồi ở trên đùi hắn, mà nàng chủ động dùng ngữ khí mang theo một tia dụ hoặc, đủ để chứng minh lời nói hôm qua không phải giả, nàng quả thật sớm chuẩn bị sẵn sàng.
"Đẹp lắm." Đường Kim dùng ánh mắt sáng quắc nhìn cặp núi gần ngay trước mắt, "Cũng không biết ăn có ngon không."
"Ăn ngon không thì nếm qua mới biết được." Ninh Tâm Tĩnh hướng về Đường Kim quyến rũ cười, hai má lại bất tri bất giác có chút nóng lên, thân thể cũng tựa hồ bắt đầu trở nên nóng lên, trước khi nhận thức Đường Kim nàng chưa từng nghĩ tới có một ngày nàng lại chủ động dụ hoặc một nam nhân như vậy, nhưng hiện tại, nàng biết, hết thảy chuyện này đều là nàng cam tâm tình nguyện, nàng tình nguyện đem một mặt gợi cảm quyến rũ khác đều bày ra cho nam nhân này nhìn thấy.
Màn mưa nồng đậm che không được tầm mắt Đường Kim, hắn rốt cục đứng dậy, một bên chậm rãi động bước tới chỗ Ninh Tâm Tĩnh, một bên cởi quần áo trên người, mà khi hắn đi đến trước người của Ninh Tâm Tĩnh, hắn cũng đã thành trần như nhộng.
Vươn tay lên, Đường Kim hai tay ôm lấy vòng eo mềm mại của Ninh Tâm Tĩnh, mà cặp đùi ngọc đàn hồi mười phần cũng đã dán lên eo Đường Kim, Ninh Tâm Tĩnh dùng sức kẹp hai chân, tựa hồ muốn gắt gao níu chặt eo Đường Kim.
"Oanh oanh oanh......" Tiếng sấm cuồn cuộn mà đến.
"Ân......" Miệng Ninh Tâm Tĩnh cũng phát ra âm thanh vừa khoái hoạt vừa đau đớn.
Dưới bầu trời đen kịt, chỗ cao nhất của thành phố Ninh Sơn, Ninh Tâm Tĩnh rốt cục đem một mặt xinh đẹp khêu gợi khác của nàng hoàn toàn triển lộ ở trước mắt Đường Kim, cũng rốt cục làm được hứa hẹn của nàng, lấy lọai trạng thái tốt nhất, đem thứ tốt nhất của nàng giao cho Đường Kim.
Dưới sự bao phủ của cơn mưa to giàn giụa, tiếng sét ầm ầm, tia chớp cắt qua bầu trời, hết thảy điều này tựa hồ đều vì hai người mà làm nhạc đệm, cũng có lẽ là thần tiên ở trên trời đang ghen tị Đường Kim có được tiên nữ cực phẩm như thế.
Trận mưa to chợt đến thật lâu cũng không ngừng, từ giữa trưa đến tối, mưa to vẫn như cũ đang rơi, trận mưa to này đem thành phố Ninh Sơn cơ hồ tất cả mọi người đều bị bao trùm, mà ai cũng không biết, đỉnh Ninh Sơn có một đôi nam nữ đang cuồng hoan ở giữa mưa lớn.
Đều là người tu tiên, thể chất Ninh Tâm Tĩnh cũng đã tương đối cường hãn, cho dù là lần đầu tiên nàng cuồng hoan cùng Đường Kim, mồ hôi cùng mưa đan vào một chỗ, thân thể cùng linh hồn hai người sau những pha va chạm hữu lực đã thành rất hòa hợp.
Sắc trời rốt cục hoàn toàn trở thành đen kịt, trên đỉnh núi Đường Kim cùng Ninh Tâm Tĩnh tạm thời dừng chuyện dây dưa.
"Tâm Tĩnh, còn nhớ rõ ta lúc trước có nói qua, nhất định phải xử lý người cắt một vết đao thành sẹo trên mặt nàng không?" Đường Kim nhẹ giọng hỏi bên tai Ninh Tâm Tĩnh.
"Nhớ rõ." Ninh Tâm Tĩnh thanh âm lúc này trở nên kiều mỵ hơn nhiều, còn mang theo một tia lười nhác.
"Hiện tại, ta thực hiện hứa hẹn của ta." Đường Kim hơi hơi đứng thẳng lưng, "Ta rốt cục xử lý được người để lại vết sẹo trên khuôn mặt nàng."
"Chàng lúc trước khi biết là ta tự mình làm bị thương khuôn mặt đã tính làm như vậy rồi sao?" Ninh Tâm Tĩnh trong giọng nói có một tia hờn dỗi, mặc dù là một nữ nhân mạnh mẽ như Ninh Tâm Tĩnh, tại loại thời điểm này cũng sẽ rất dịu dàng như phụ nữ bình thường.
Đường Kim không nói gì, chỉ là tiếp tục động đậy, nhưng giây tiếp theo, hắn thấy trong lòng lại đột nhiên toát ra một tia báo động!
Bạn cần đăng nhập để bình luận