Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 566: Y phục của nàng phải để cho ta cởi mới phải

Lúc trước cùng ăn cơm với Đường Kim thì Tống Oánh cười tươi như hoa, ôn thuận như nước, mấy người trong Đồ Long tiểu tổ ngồi cách đó không xa nên cũng nghe được một vài lời nói thầm của Tống Oánh, mỗi người đều có thể nghe ra được thanh âm của nàng vô cùng ngọt ngào và ôn nhu, nhưng lần này mọi người đột nhiên có một loại cảm giác là tất cả những gì lúc trước nhìn thấy hay nghe được đều là ảo giác.
Bởi vì lúc này thanh âm của Tống Oánh trở nên vô cùng lạnh nhạt và băng lãnh, trên người nàng cũng thỉnh thoảng phát ra từng cỗ hàn ý, tuy rằng hàn ý rất nhạt nhưng cũng làm mọi người cảm giác được đây là hàn ý phát ra từ sâu trong nội tâm, làm gì có một chút ôn nhu nào chứ?
Mãi đến khi bóng lưng của Đường Kim và Tống Oánh biến mất khỏi tầm mắt mọi người mà cỗ hàn ý kia vẫn chưa hoàn toàn tan biến, Tống Oánh cho bọ họ một cảm giác còn nguy hiểm hơn cả Đường Kim.
-Các người có thấy là Tống Oánh rất đáng sợ không? – Lưu Đan đột nhiên mở miệng hỏi.
Chuông điện thoại của Lạc Doãn Hàn đột nhiên vang lên, hắn bắt máy, một phút sau mới cúp máy rồi dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn mọi người thấp giọng nói:
-Ninh giáo quan gọi điện tớ, co ấy đã biết chuyện vừa phát sinh rồi.
-Ninh giáo quan nói thế nào? – Lưu Phong nhịn không được hỏi.
-Ninh giáo quan để ta chuyển lời tới các người. – Lạc Doãn Hàn hạ thấp thanh âm:
-Đừng bao giờ nói xấu Đường Kim trước mặt Tống Oánh, ngàn vạn lần đừng!
-Đây…là có ý gì? – Trần Trung Soái cảm thấy mê hoặc.
-Ý tứ chính là tên gia hỏa vừa rồi không phải do Đường Kim giết. – sắc mặt Lâm Gia Minh trắng bệch:
-Lý do mà hắn bị giết chỉ là vì nói xấu Đường Kim.
-Ngươi…ngươi nói vậy có nghĩa là người do Tống Oánh giết? – Lưu Đan lắp bắp…
-Các người không nghe ra ý tứ trong câu nói lúc nãy của nàng sao? – Lâm Gia Minh thán nhẹ một tiếng:-Nàng chỉ là Tống Oánh của Đường Kim, còn đối với người khác thì nàng là Hạt Tử, hạt tử có độc mà Thượng Tiến rõ ràng chết do trúng độc, việc này đã rất rõ ràng, Ninh giáo quan còn đặc biệt nhắc nhở chúng ta là vì nàng cũng biết điều này.
Xung quanh nhất thời tĩnh mịch xuống, tĩnh mịch một cách lạ thường, Lâm Gia Minh nói như thế thì mọi người đều đã hiểu ra, đối với Đường Kim mà nói thì Tống Oánh là một tuyệt sắc giai nhân kiều diễm vũ mị, nhưng đó với họ mà nói thì Tống Oánh chỉ là một cô nàng bọ cạp có độc mà thôi, tùy thời đều có thể độc chết họ.
-Thực ra thì chúng ta cũng không cần phải quá lo lắng, chỉ cần đừng nói xấu Đường Kim sau lưng là được rồi, hơn nữa chúng ta tại sao phải mắng hắn chứ? – Châu Phi lúc này mới lên tiếng:
-Tuy rằng ta cũng thấy có chút hâm mộ thậm chí là đố kị với Đường Kim, nhưng mà hắn không những đã cứu mạng chúng tầm còn kiếm cho chúng ta mỗi người 10 triệu tệ, chúng ta nên cảm kích hắn mới phải.
-Nói có lý! – Lưu Phong lập tức tán thành:
-Dù sao thì ta cũng luôn là fan ruột của Đường Kim .
-Chúng ta có thể sống sót sau Long Kiếm chi chiến hay không hoàn toàn phụ thuộc vào Đường Kim. – Lạc Doãn Hàn khẽ gật đầu:
-Ta tin tưởng điểm này mọi người đều rõ ràng.
-Đúng vậy! – Vương Kiến cũng gật đầu:
-Thực ra ta nghĩ là bây giờ mọi người đều không có ý kiến gì với Đường Kim, chỉ là trước kia hình như Lâm Gia Minh và Đường Kim có chút mâu thuẫn?
-Yên tâm đi, ta không phải kẻ ngốc. – Lâm Gia Minh cười khổ:L
-Lần đầu tiên gặp Đường Kim ta vừa đố kị vừa không phục hắn, nhưng hai ngày trước thì ta đã hoàn toàn minh bạch, ta và hắn không cùng một tầng thứ, thực ra ta sớm đã muốn đề nghị Đường Kim làm thủ lĩnh của chúng ta rồi, dù sao thì trong một tập thể cũng càn phải có một người lãnh đạo, cho dù tuổi của hắn nhỏ nhất nhưng thực lực lại không có gì để bàn nữa, chỉ có hắn mới có thể dẫn dắt chúng ta chiến thắng Tiềm Long mà thôi.
-Không sai! – Lưu Phong lập tức tán thành:
-Ta nói cho các người, trận đấu thứ nhất của Long Kiếm chi chiến thì chúng ta có lẽ sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng trận thứ hai thì đám vương bát đản Tiềm Long kia hoàn toàn chó thể dùng ám chiêu hãm hại chúng ta, chúng ta chỉ có đi theo Đường Kim mới có cơ hội sống sót.
-Nếu mọi người không có ý kiến gì nữa thì cứ quyết định như vậy đi. – Lạc Doãn Hàn nhìn những người khác một cái.
Mọi người đồng loạt gật đầu, thực ra mọi người đều rất rõ ràng, Ninh Tâm Tĩnh để mười người họ ở cùng nhau và còn đề nghị làm việc gì cũng phải được sự đồng ý của tất cả mọi người kỳ thực là để mọi người tự tìm ra được người lãnh đạo làm mọi người cùng tin phục, mà bây giờ người đó không còn nghi ngờ gì nữa mà chính là Đường Kim.
Đường Kim vẫn chưa biết chính mình đã ngầm trở thành thủ lĩnh của Đồ Long tiểu tổ, lúc này tòa bộ lực chú ý của hắn đang đặt trên người Tống Oánh. Chỉ là lúc này hai người không có ở trong phòng mà đang đứng ở nơi cao nhất của khách sạn Anh Túc.
Nơi cao nhất của khách sạn Anh Túc thực ra là một biểu tượng kiến trúc hình một bông hoa Anh Túc sắp nở, người bình thường không thể nào lên được chỗ này, nhưng bây giờ Đường Kim và Tống Oánh đang cùng đứng trên bông hoa ấy, thực ra cánh hoa cũng không lớn, hai người cùng đứng bên trên đã cảm thấy có chút chật chội rồi, nếu người bình thường mà đứng ở đây chắc chỉ cần nhìn xuống một cái đã sợ tới mức rơi xuống dưới rồi.
Đường Kim và Tống Oánh đều không phải người bình thường, hai người tới đây rất dễ dàng, cả hai cũng không hề cảm thấy chật chội, bới vì không gian nhỏ như vậy càng thích hợp cho hai người ôm nhau chặt hơn, còn nếu nhìn xuống dưới thì hai người cũng sẽ chẳng có chút sợ hãi nào hết, không nói đến hai người căn bản không biết sợ là gì, trên thực tế thì hai người cũng sẽ không nhìn xuống dưới vì trong mắt cả hai chỉ có đối phương mà thôi.
Gió thổi mạnh, nhiệt độ ngoài trời rất thấp nhưng lúc này trong lòng Đường Kim lại là một đoàn lửa nóng.
Hàn phong quét qua đem mái tóc bạc dài tận tới eo thon của Tống Oánh thổi tung bay, chiếc áo gió trắng mỏng tang của nàng cũng tung bay theo làn gió, tuyệt thế dung nhan, tuyệt đại phong hoa ấy có thể làm nghiêng ngả tất cả mọi nam nhân trên đời, nàng giống như một băng tuyết nữ thần chân chính, cho dù Đường Kim đang đứng trên bông hoa Anh Túc nhưng trong mắt hắn lúc này chỉ còn thấy mỗi Tống Oánh mà thôi.
Tống Oánh nhẹ nhàng cởi bỏ tấm áo ngực mỏng tang đang trói buộc hai tòa núi tuyết hùng vĩ trước người nàng, dàng buộc vừa mất đi thì hai ngọn núi tuyết trắng kia đã không còn gì che chở nữa mà hoàn toàn lộ ra ngoài, tay nàng khẽ buông một cái, cái áo lót ngực màu đen kia lập tức bay đi cùng làn gió mênh mang.
Đường Kim thấy vậy lập tức vươn tay ra bắt lại tấm áo ngực kia rồi thuận tay ném vào trong Thiên Đạo Tiên Cảnh, sau đó nhẹ nhàng nói với Tống Oánh:
-Để ta tới, y phục của nàng nên để ta cởi mới phải!
Vừa nói một tay Đường Kim đã rời khỏi eo thon của Tống Oánh đồng thời hắn khẽ cúi đầu úp mặt vào trước ngực nàng, tham lam hít thở mùi hương nồng nàn tỏa ra từ đó…trên đóa hoa Anh Túc kia hai kiện y phục một đen một trắng dần dần biến thành một kiện, nhưng kiện y phục ấy lại không ngừng biến đổi hình dáng, một màn kỳ quan trên trời cao này đáng tiếc là không có ai may mắn được chiêm ngưỡng hết.
Đến lúc ánh mặt trời vừa hừng đông thì trên chốc đóa anh túc kia đã không còn bóng người, còn trong chiếc giường lớn của căn phòng 1622 thì lại đang xuất hiện một kiện y phục trộn lẫn hai màu đen trắng. (DG: sao không chấm chút ánh đào nhỉ)
Bạn cần đăng nhập để bình luận