Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1061: Ngươi muốn ta thẳng thắn như thế nào?

Thấy dòng chữ cuối cùng kia, Đường Kim không nhịn được khẽ nhíu mày một cái, sau đó tự mình thì thầm:
-Đúng là phiền phức, lại là Hắc Võng.
-Hắc Võng, Hắc Võng là thứ gì? Bây giờ phải làm sao? nếu người này gửi clip cho cảnh sát, ta khẳng định cũng sẽ không tránh khỏi bị liên đới. ta…liệu ta có phải ngồi tù không? – lúc này Mộc Vũ đã có chút kinh hoàng, nàng dùng ánh mắt bất lực nhìn Đường Kim, trực giác nói cho nàng biết ngoài Đường Kim ra thì không ai có thể giúp được nàng hết.
Đường Kim không có lập tức trả lời vấn đề của Mộc Vũ, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Hiểu Hiểu.
-đại sắc lang, người ta đã không thèm để ý tới ngươi nữa rồi, sao còn gọi điện cho người ta? – Hiểu Hiểu có chút mất hứng nói.
-Tiểu nha đầu, Mộc Vũ vừa mới nhận được một email, cô có thể giúp ta tra xem là ai gửi tới không? Còn có bất đầu từ bây giờ cô có thể giám sát tất cả mọi tình huống của nàng, bởi vì Hắc Võng đã tìm tới nàng rồi, có lẽ cô có thể nhân cơ hội này để lần theo dấu vết tìm ra cả ổ Hắc Võng đấy. – Đường Kim nhanh chóng nói rồi vội vàng cúp máy, hắn biết Hiểu Hiểu nhất định sẽ làm theo.
-Này, Hắc Võng rốt cuộc là cái gì vậy? – Mộc Vũ lại hỏi.
-Hắc Võng là một tổ chức tự xưng là rất lợi hại, bọn chúng chuyên môn tìm nữ sinh giúp chúng kiếm tiền, ờ, khả năng còn làm một vài việc khác nữa, nhưng đại khái là như vậy. – Đường Kim tùy ý đáp, sau đó mới hỏi ngược lại Mộc Vũ:
-Nàng còn nhớ một nữ sinh tên Phương Kha không?
-Phương Kha? – Mộc Vũ ngẩn ra;
-Sao ngươi biết Phương Kha?
-Ta không biết cô ta, bất quá ta biết cô ta đã từng đưa cho nàng một bản danh sách. – Đường Kim lười biếng nói.
-Đúng vậy, Phương Kha kia vốn cũng là người của hội tỷ muội chúng ta, bất quá hè vừa rồi nàng đã ra nước ngoài, còn nói sẽ không quay lại nữa,. trước khi đi nàng có đưa cho ta một danh sách, nói rằng ta có thể mời những người trên danh sách ra nhập hội tỷ muội, lúc đó ta cũng không để ý lắm, nhưng mà kể từ lúc vào năm học mới ta có thử liên lạc với Phương Kha nhưng không được. – trên mặt Mộc Vũ lộ ra một tia mê mang:
-Sau đó ta có nhớ tới danh sách kia nên liền thử liên lạc với mấy người hỏi xem họ có biết Phương Kha ở đâu không, chỉ bất quá đến tận bây giờ vẫn chưa liên lạc được với nàng.
Nói tới đây Mộc Vũ khẽ dừng lại, dùng một ánh mắt khó hiểu nhìn Đường Kim:
-Phương Kha có liên quan gì đến Hắc Võng ngươi vừa nói không?
-Đơn giản mà nói thì cô ta là người của Hắc Võng, danh sách mà cô ta đưa cho nàng, trên đó toàn là thành viên của Hắc Võng, mà sau đó sở dĩ nàng bị truy sát cũng là do tờ danh sách đó. – Đường Kim cuối cùng cũng không giấu Mộc Vũ nữa:
-Người đẩy nàng xuống lầu chính là Liễu Mai, cô ta và Hồ Nguyên Hải đều là người của Hắc Võng, hiện tại nàng đã minh bạch chưa?
-Ta…ta vẫn không hiểu lắm… ngươi có thể nói rõ hơn chút không? – Mộc Vũ nhất thời có chút lắp bắp, đối với nàng thì tin tức này quả thật rất khó tiếp nhận.
-Được rồi, vậy để ta giải thích chi tiết cho nàng. – Đường Kim ngáp dài một cái sau đó từ từ đem mọi chuyện hắn biết về Hắc Võng nói cho Mộc Vũ.
Sau khi nghe xong thì Mộc Vũ liền triệt để ngây ngốc, nàng thẫn thờ ngồi trên bãi cỏ mấy phút đồng hồ liền đều không có lên tiếng.
-Thật đáng tiếc, một mỹ nữ đang yên đang lành lại biến thành ngốc nghếch. – Đường Kim ở một bên cảm khái.
-Ngươi nói xem Phương Kha liệu có còn sống? – Mộc Vũ cuối cùng cũng có phản ứng, nàng nhìn Đường Kim thấp giọng hỏi.
-Ta nghĩ cô ta chắc vẫn còn sống, nếu không thì người của Hắc Võng sao lại nhắm vào nàng? – Đường Kim nghĩ một lát rồi nói:
-Ta vốn tưởng Liễu Mai và Hồ Nguyên Hải chết rồi sẽ không còn ai biết bản danh sách kia ở trong tay nàng nữa, như vậy Hắc Võng cũng sẽ không tìm tới nàng, nàng cũng sẽ triệt để an toàn, nhưng không ngờ bọn chúng lại lần nữa nhắm vào nàng, ta đoán là sau khi phát hiện Liễu Mai và Hồ Nguyên Hải xảy ra chuyện, bọn chúng liền từ chỗ Phương Kha biết được bản danh sách trong tay nàng.
-Ta thật không nghĩ tới Liễu Mai và Hồ Nguyên Hải lại là loại người như vậy, ta vẫn một mực cho rằng hai người họ là người tốt. – Mộc Vũ cảm giác vô cùng tịch mịch, tin tức vừa rồi làm nàng phải chịu đả kích không nhẹ, đồi dạng cũng cho nàng một nhận thức mới về thế giới này.
-Trên thế giới này không phải ai cũng trong ngoài như một, vừa đẹp trai vừa lương thiện như ta đâu. – Đường Kim nghiêm trang nói.
Lần này Mộc Vũ không có mắng Đường Kim, nàng chỉ dùng ánh mắt kì dị nhìn hắn, qua một lúc lâu mới gật đầu:
-So với bọn họ, ngươi đúng là một người tốt.
Dừng một lúc, Mộc Vũ có chút mất phương hướng hỏi:
-Hiện tại ta nên làm gì?
-Rất đơn giản, nếu đối phương đã uy hiếp nàng thì chắc chắn chúng sẽ yêu cầu nàng làm việc cho chúng, Liễu Mai đã chết, ta nghĩ chúng đang cần tìm một người thay thế, nếu đã như vậy thì lần sau khi chúng liên lạc với nàng, nàng cứ giả bộ hoang mang sợ hãi, cuối cùng cứ tạm thời đáp ứng, ta sẽ lợi dụng cơ hội đó để điều tra xem bọn chúng rốt cuộc có lai lịch như thế nào. – Đường Kim chậm rãi giải thích.
-Như vậy có được không? – Mộc Vũ vẫn khá là bất an.
-Chắc chắn được. – Đường Kim tỏ ra rất nhẹ nhàng:
-Yên tâm đi, có ta ở đây nàng sẽ rất an toàn.
-Nhưng nhỡ đâu cảnh sát tới bắt ta thì phải làm Thiên Nam? – Mộc Vũ hiển nhiên vẫn chưa yên tâm.
-Ờ, cái này đơn giản, nếu cảnh sát tới bắt nàng thì cứ nhớ gọi điện cho ta là được. – Đường Kim hời hợt đáp.
-Vậy ngươi có thể cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai không? – Mộc Vũ nhịn không được lại hỏi vấn đề này.
-Mộc Mộc thân ái, đợi nàng hoàn toàn có thể thẳng thắn đối diện với ta, ta cũng sẽ thẳng thắn bộc bạch với nàng. – Đường Kim cười hì hì nói.
-Ngươi còn muốn ta thẳng thắn bộc bạch thế nào nữa? ngươi muốn biết cái gì? Ta chẳng còn bí mật nào đâu. – Mộc Vũ buồn bực nói.
Đường Kim đột nhiên ngồi bệt xuống, mắt cứ nhìn chằm chằm Mộc Vũ không ngừng.
Mộc Vũ bị hắn nhìn như thế liền cảm thấy cả người thiếu tự nhiên, không nhịn được lên tiếng:
-Ngươi nhìn cái gì đó?
-Mộc Mộc thân ái, ta nhìn kĩ mới phát hiện trên người nàng vẫn còn rất nhiều bí mật nha, tỉ như hiện tại ta vẫn chưa biết nàng mặc nội y màu gì, cũng không biết kích thước và hình dáng cụ thể nơi đó của nàng, không biết những nơi khác trên người nàng còn nốt ruồi son hay không…vân vân và mây mây. – Đường Kim cợt nhả nói.
-Đường Kim, ngươi thật là lưu manh! – Mộc Vũ đỏ bừng mặt, cuối cùng cũng phải ngắt lời hắn, lúc này nàng rốt cuộc cũng minh bạch thẳng thắn bộc bạch trong lời hắn là có ý gì.
-Nữ nhân a, lúc nào cũng là một sinh vật khẩu thị tâm phi, vừa rồi còn nói ta là người tốt, ngoảnh mặt một cái liền nói ta là lưu manh. – Đường Kim không nhịn được cảm khái.
Hắn đang mải cảm khái thì chuông điện thoại của Mộc Vũ lại vang lên, Mộc Vũ nhất thời có chút khẩn trương:
-Lại là một số lạ, giống với số lúc nãy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận