Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 967: Dù sao thì nàng cũng chạy không thoát đâu

-Dừng tay, cảnh sát đây! – lúc này Đường Thanh Thanh mới quát lớn một tiếng, vài trăm cặp mắt cùng hướng về phía nàng, chỉ là vừa nhìn một cái họ lại thầm nghĩ, nàng thực là cảnh sát sao?
Sắc mặt nàng đỏ ửng ướt át, rõ ràng là vừa mới thân mật với nam nhân xong, trên thực tế thì nàng còn đang ôm nhau với một nam nhân, đôi tay của nam nhân kia còn đang sờ loạn trên người nàng.
-Tiểu đệ, đừng nghịch nữa, để tỷ giải quyết truyện này trước đã. – Đường Thanh Thanh thấp giọng cầu xin Đường Kim, tiểu đệ này của nàng càng ngày càng lớn mật.
Đường Thanh Thanh tự nhiên không biết rằng trên đường tới đây Đường Kim đã bị Hàn Tuyết Nhu làm cho dục hỏa phần thân, hiện tại vừa mới như thế càng làm cho hắn khống chế không nổi nữa.
Bất quá lời khẩn cầu của nàng cuối cùng cũng có tác dụng, Đường Kim có chút lưu luyến buông tay khỏi bộ vi cao vút của nàng, cánh tay ôm eo nàng cũng khẽ thả ra.
Đường Thanh Thanh nhanh chóng đi lên trên vũ đài, đến cạnh Hàn Tuyết Nhu nói:
-Tiểu Nhu, muội xuống chỗ tiểu đệ trước đi.
-Thanh tỷ, vậy nơi này giao cho tỷ đó. -Hàn Tuyết Nhu khẽ cười một cái, nhảy xuống phía dưới nhưng không tới bên cạnh Đường Kim mà tới đứng với Đặng Bình Bình các nàng.
-Ta là Đường Thanh Thanh của cục cảnh sát hình sự, hiện tại mời các bạn học của Ninh Sơn nhất trung lần lượt rời đi, thời gian không còn sớm nữa, ta hi vọng mọi người mau về nhà nghỉ ngươi. -Đường Thanh Thanh hít sâu một hơi, bình tĩnh nói.
-Bằng cái gì mà bắt chúng ta rời đi?
-Chúng ta không đi đấy!
-Cảnh sát thì to lắm à?
-Mọi người đừng sợ, phép vua thua lệ làng, chúng ta nhiều người cơ mà!
-Mọi người hãy đoàn kết lại, chúng ta không đi, cảnh sát cũng không thể đuổi chúng ta đi được!
Cả đám học sinh cấp ba này vừa mới uống quá chén, tựa hồ bây giờ bọn chúng không sợ trời cũng chẳng sợ đất, đến cả thân phận cảnh sát của Đường Thanh Thanh cũng không gây cho chúng chút áp lực nào.
Cả đám người đang lớn tiếng hò hét thì bỗng thấy thân thể đột nhiên nhẹ bẫng, từng người từng người một bay ra ngoài, trực tiếp bay ra khỏi cửa quán ba, ngã xuống đất kêu oai oái, có vài người vừa mới từ dưới đất bò dậy thì lại bị người ở bên trong bay ra đụng ngã, cứ như vậy không tới mười giây sau trong quán bar đã vãn sạch người bởi vì bất luận là nam hay nữ của Ninh Sơn nhất trung đều đã bị ném ra ngoài.
-Ngoài Ninh Sơn nhị trung ra tất cả những người khác đều tự giác chút đê, nếu không ta sẽ ném các ngươi ra ngoài đó.- Đường Kim lười biếng nói:
-Tối nay Ninh Sơn nhị trung bao trọn nơi này.
Mọi người lập tức ngẩn ra sau đó khi thấy cả đám học sinh đang nằm đo đường ngoài quán bar tất cả đều lựa chọn ngoan ngoãn rời đi.
-Tiểu đệ, ta ra ngoài xem một chút. – Đường Thanh Thanh có chút bất đắc dĩ, tiểu đệ của nàng lại dùng phương pháp trực tiếp nhất để đuổi người, bất qáu như vậy cũng tốt, còn hơn là để một trận hỗn chiến nổ ra.
-Ê, mấy người các ngươi qua đây. – Đường Kim vẫy tay với mấy tên bảo an:
-Tới cửa đứng canh cho ta, trừ học sinh của Ninh Sơn nhị trung ra, người khác không được cho vào.
Mấy bảo an vội vàng vâng dạ đáp ứng, còn về Đường Thanh Thanh thì bắt đầu đuổi đám học sinh của Ninh Sơn nhất trung về nhà, vừa mới bắt đầu còn có mấy nam sinh ngoan cố phản kháng, nhưng sau đó chúng mới phát hiện nữ cảnh sát này cũng không dễ chọc, sau khi nếm chút đau khổ cuối cùng mọi người cũng phải thức thời rời đi.
Làm Đường Kim buồn bực là Đường Thanh Thanh cũng nhân cơ hội này mà chạy mất.
-Hì hì, Thanh Thanh tỷ hình như chạy mất rồi thì phải? – lúc này Hàn Tuyết Nhu mới tới bên Đường Kim, bộ dáng vui sướng khi thấy người đau khổ:
-Chàng có muốn về nhà trước không? An An tỷ khẳng định vẫn đang đợi chàng đó.
-Thân ái à, dù sao nàng cũng chạy không thoát đâu. -Đường Kim đột nhiên dang tay ôm lấy Hàn Tuyết Nhu:
-Chúng ta phải về nhà thôi.
Đường Kim sớm đã bị Hàn Tuyết Nhu làm cho ngứa ngáy trong lòng, lần này hấn đã dứt khoát trực tiếp đưa nàng về kí túc đè ngay nàng xuống giường, một bên giúp nàng cởi y phục, một bên dùng tay kia đánh thức thất tiên nữ, đối với Đường Kim thì bữa tiệc liên hoan của hắn hiện tại mới bắt đầu.
Ngày thứ hai lúc vừa qua 8 giờ sấng, một chiếc ferrari lái ra khỏi địa phận của Ninh Sơn, người lái xe là một thiếu nữ phi thường xinh đẹp, bên cạnh nàng là một thiếu niên bộ dáng mắt nhắm mắt mở, gật gù như sắp ngủ.
Hai người chính là Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu, tối qua cuồng hoan đến tận 7 giờ sáng mới kết thúc, nỗ lực cày cuốc cả một đêm làm tinh thần của Đường Kim có chút uể oải, bất quá Hàn Tuyết Nhu lúc này lại khá là tỉnh táo, thế là nàng liền kéo theo hắn chuẩn bị làm một chuyến du lịch sau tốt nghiệp.
Cái gọi là chuẩn bị chẳng qua cũng chỉ là báo tin cho người nhà mà thôi, an bài xong tất cả, cả hai ngồi lên xe của Hàn Tuyết Nhu rời khỏi Ninh Sơn, cho dù lái siêu xe đi phượt có chút hơi khoa trương nhưng người ta thường nói tài cao thì gan lớn, Hàn Tuyết Nhu và Đường Kim tự nhiên không sợ sẽ gây ra phiền phức gì hết.
Hàn Tuyết Nhu lái xe, Đường Kim nhấm mắt dưỡng thần, chiếc xe từ từ lăn bánh, đến gần mười hai giờ trưa đã tới được điểm đến đầu tiên trong cuộc hành trình: Cửu Phong Sơn.
Kế hoạch du lịch lần này của Hàn Tuyết Nhu kì thực khá đơn giản, nàng mua một tấm bản đồ dành cho khách du lịch tự lái xe, sau đó men theo những nơi chỉ định trên bản ddoofddi khắp tỉnh Thiên Nam một chuyến, Cửu Phong Sơn chính là trạm dừng chân đầu tiên.
Cửu Phong Sơn thuộc huyện Lâm Biên trực thuộc Ninh Sơn thị,vượt qua nơi này khoảng hơn 1km sẽ tới một thành phố khác cũng thuộc tỉnh tn: Nam Lâm thị.
-Đến rồi! – Hàn Tuyết Nhu dừng xe tại bãi đỗ xe của Cửu Phong Sơn, sau đó kéo Đường Kim đến quầy dịch vụ:
-Chúng ta đi mua vé.
Nơi này không phải là điểm du lịch trọng điểm, bất quá vé vào cửa cũng không rẻ, 50 tệ một người, bình thường ở đây không có nhiều khách, lại cộng thêm bây giờ là buổi trưa nên hai người không cần xếp hàng cũng có thể mua được vé. Tiếp theo là hạng mục thường gặp nhất khi đi dụ lịch: leo núi.
-Ta lên mạng tra qua rồi, ở giữa thân núi có một khách sạn, có thể ngồi cáp treo cũng có thể leo tới đó, chúng ta cùng leo lên đó thuê một phòng, nghe nói trên đó có cả quan ăn, mùi vị cũng khá ngon, chúng ta ở lại đây một đêm xong mai đi nơi khác nhé? – Hàn Tuyết Nhu ôm tay Đường Kim, vừa đi vừa nói.
-Ok, thân ái, nàng tự mình an bài là được rồi, ta chỉ đi theo nàng thôi. – Đường Kim cười hì hì nói, ngủ gật vài tiếng trên xe làm tinh thần của hắn đã hồi phục khá tốt.
Hàn Tuyết Nhu nở một nụ cười đầy hạnh phúc, đối với nàng mà nói thực ra quan trọng nhất không phải là du lịch mà là đoạn thời gian này chỉ thuộc về mình nàng và Đường Kim.
Bạn cần đăng nhập để bình luận