Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 870: Một nhân dân tệ có được hay không?

-Mẫu Đơn mỹ nữ, nếu nàng đã muốn gả cho ta thì sính lễ cái gì đó có tấm lòng là được rồi. – Đường Kim cười hì hì:
-Ngược lại là nàng có thể chuẩn bị trước một chút của hồi môn đi, của hồi môn càng nhiều càng tốt, ta không ngại thu nhận đâu.
-Cho dù ta có thực sự muốn gả cho ngươi thì sính lễ cũng không thể nào thiếu được, ngươi đã nghĩ ra chuẩn bị sính lễ gì cho ta chưa? – thanh âm của Tống Ngọc Đan nghe vô cùng thoải mái, dường như không có vì trận chiến sắp tới mà cảm thấy khẩn trương:
-Nếu như chưa nghĩ ra được dùng cái gì làm sính lễ thì đợi lát nữa ta sẽ gửi cho ngươi sính lễ đơn, ghi những gì mà ta muốn.
-Thật ra ta đã nghĩ ra dùng cái gì làm sính lễ rồi. – Đường Kim nghiêm trang nói.
-Thật không? – Tống Ngọc Đan cười nhẹ:
-Vậy có thể cho ta biết ngươi định dùng gì làm sính lễ không?
-Cái đó… Mẫu Đơn mỹ nữ, 1 nhân dân tệ có được không? – Đường Kim hùng hồn hỏi.
Đầu giây bên kia trầm mặc mất khoảng mười giây, cuối cùng mới truyền tới thanh âm buồn bã của Tống Ngọc Đan:
-Đường Kim, trong mắt ngươi ta chỉ đáng giá một tệ thôi sao?
-Mẫu Đơn mỹ nữ, thực ra ta vốn không định đưa nàng sính lễ, vì nàng chính là bảo vật vô giá trong truyền thuyết, nếu đã là bảo vật vô giá, sao có thể dùng tiền để đo đếm được chứ? – Đường Kim không nhanh không chậm nói:
-Nhưng nếu nàng đã muốn sinh lễ thì ta chỉ có thể đưa nàng 1 tệ coi như làm tượng chưng thôi, cái này không thể nói lên nàng chỉ đáng giá một tệ, kì thực ta làm như thế cũng là vì tương lai của hai đứa mình mà.
-Thật không? – Tống Ngọc Đan giường như cao hứng hơn được một chút:
-Ta ngược lại muốn biết, tại sao làm như thế lại tốt cho tương lai của chúng ta?
-À, cái này rất đơn giản a, sau này ta là của nàng, nàng là của ta, nhưng sính lễ ta đưa tới lại không phải là của nàng mà quá nửa sẽ thuộc về Tống gia, đối vưới chúng ta sính lễ càng lớn thì tổn thất càng nhiều, ta chỉ lấy 1 nhân dân tệ làm sính lễ thật sự là vì tương lai của chúng ta mà. – Đường Kim lí lẽ mười phần, cuối cùng còn bổ sung:
-Mẫu Đơn mỹ nữ thân ái, cho nên vì tương lai con em chúng ta nàng nhớ phải kéo thật nhiều của hồi môn nha.
-Ngươi muốn nhất là của hồi môn hay là kiện y phục trên người ta? – Tống Ngọc Đan bình tĩnh hỏi.
-Mẫu Đơn mỹ nữ, vẫn là nàng hiểu ta. – Đường Kim tựa hồ không chút che dấu ý đồ chân chính của mình, từ lần đầu gặp Tống Ngọc Đan hắn đã cảm thấy rất hứng thú với kiện ngọc y trên người nàng.
-Ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi, lẽ nào giá trị của con người ta còn không bằng kiện y phục này sao? – Tống Ngọc Đan có chút khó hiểu, với mỹ mạo mà khí chất của nàng, với thân phận và địa vị của nàng, trên thế giới này sao lại có một dị nhân muốn nhất là kiện y phục trên người nàng chứ không phải bản thân nàng?
-Mẫu Đơn mỹ nữ, lẽ nàng nàng không biết cái gì càng hiếm thì càng quý sao? – Đường Kim hỏi ngược lại.
-Y phục của ta là độc nhất vô nhị, nhưng bản thân ta cũng là độc nhất vô nhị. – Tống Ngọc Đan nhịn không được phản bác.
-Mẫu Đơn mỹ nữ, trên lí thuyết thì bản thân mỗi con người đều là độc nhất vô nhị, nhưng trên thực tế nàng cũng hiểu là mỗi người đều có thể thay thế. – Đường Kim cười hì hì nói:
-Ờ, đương nhiên Mẫu Đơn mỹ nữ, nàng không cần phải thương tâm, trên đời này có thể thay thế nàng cũng chỉ có lác đác vài vị mỹ nữ mà thôi, ít nhất thì hiện tại ta mới gặp qua có vài người.
-Ngươi sai rồi. – Tống Ngọc Đan chậm rãi nói:
-Dung mạo của ta có lẽ có người có thể thay thế được, nhưng bản thân ta không ai có thể thay thế.
Khẽ ngừng một chút, Tống Ngọc Đan tiếp tục nói:
-Ta có một ngày ngươi sẽ hiểu được, ta quan trọng hơn kiện y phục này, trên đời này không ai có thể thay thế Tống Ngọc Đan ta!
Lần này không đợi Đường Kim kịp đáp Tống Ngọc Đan đã trực tiếp cúp máy.
Đường Kim tự mình thì thầm, Mẫu Đơn mỹ nữ này vừa mới sớm ngày ra đã gọi điện cho hắn chỉ để nói với hắn rằng nàng quan trọng hơn kiện y phục kia sao?
Kì thực Đường Kim không phải là không động tâm đối với Tống Ngọc Đan, tuyệt đại giai nhân như nàng thì chỉ cần là nam nhân bình thường đều sẽ phải động tâm, chỉ là ngay lần đầu gặp nàng thì hắn đã bị kiện y phục kia hấp dẫn, ngoài ra cũng đúng như hắn nói, loại mỹ nữ cấp bậc như Tống Ngọc Đan không phải là hắn chưa từng gặp qua.
Nếu như chưa gặp Băng Tuyết Liên và Tử Anh Túc mà gặp được Tống Ngọc Đan trước thì có lẽ hắn sẽ có hứng thú hơn với nàng, nhưng sau khi tự mình kiến thức qua dung mạo tuyệt thế của Băng Tuyết Liên rồ lại được thưởng thức mùi vị tiêu hồn của Tử Anh Túc, Đường Kim đã có sức đề kháng nhất định với mỹ nữ cấp bậc như thế này.
Hắn vẫn muốn có được nàng, nhưng tuyệt đối sẽ không tới mức phải điên cuồng.
-Chồng, chàng phải đi rồi sao? – thanh âm mềm mại từ bên tai truyền tới, là Băng Di vừa mới tỉnh dậy.
Đường Kim quay đầu nhìn nàng, vừa gật dầu vừa khẽ vỗ lên mông nàng:
-Ta phải đi rồi, nếu như hôm nay thuận lợi, buổi tối ta sẽ quay lại, nếu như ta không tới thì nàng tự mình phục dụng Luyện Thể Đan cũng được, cố gắng chăm chỉ tu luyện, một thời gian nữa nàng cũng có thể giống như Tử Vận, có năng lực tự bảo vệ mình.
-Ân. – Băng Di ôn thuận gật dầu, sau đó ghé môi hồng qua nhẹ nhàng thơm lên má Đường Kim một cái:
-Chồng, chàng đi đi, cẩn thận một chút.
Đường Kim gật đầu lần nữa, không nói thêm gì mà trực tiếp thuấn di rời đi, một giây sau hắn đã có mặt trước tổng bộ Ám Kiếm, lấy điện thoại ra gọi cho Ninh Tâm Tĩnh.
-Tâm Tĩnh, ta đang ở trước cửa tổng bộ Ám Kiếm, nàng ở đâu? – điện thoại vừa thông Đường Kim lập tức hỏi.
-Ta đang ở nhà ăn, chàng ăn sáng chưa? Cùng ăn chút gì đi. – sáng hôm nay Ninh Tâm Tĩnh hiển nhiên cũng dậy rất sớm.
-Ta tới ngay. – Đường Kim cúp máy rồi trực tiếp thuấn di tới nhà ăn của Ám Kiếm, hiện tại trong này không có mấy người, hắn vừa đưa mắt một vòng đã tìm thấy Ninh Tâm Tĩnh, khuôn mặt tuyệt mĩ và dáng người hỏa bạo của nàng không thể nào lẫn vào đâu được, lúc này nàng đang ngồi ăn sáng với một nam nhân, người này không ai khác chính là Kiếm Ngấn.
Đường Kim nhanh chóng bước tới, không hề khách khí mà ngồi sát vào bên cạnh Ninh Tâm Tĩnh.
-Tâm Tĩnh, có hồi hộp không? – Đường Kim nhìn Ninh Tâm Tĩnh, quan tâm hỏi han một câu, còn về thủ lĩnh Ám Kiếm, Kiếm Ngấn hoàn toàn bị hắn coi như không thấy.
-Có chàng ở đây, không có gì phải hồi hộp. – Ninh Tâm Tĩnh khẽ cười với Đường Kim một cái, chỉ mấy từ đơn giản nhưng đã hoàn toàn bộc lộ ra sự tin tưởng của nàng đối với hắn.
Đường Kim cũng nở một nụ cười xán lạn:
-Ta đi lấy chút đồ ăn.
-Ân. – Ninh Tâm Tĩnh nhẹ nhàng gật đầu.
Đường Kim đứng dậy rời đi, lúc này Kiếm Ngấn mới thấp giọng hỏi:
-Tâm Tĩnh, cô và Đường Kim đã…
Đã làm gì thì Kiếm Ngấn không có nói tiếp, nhưng ý tứ này Ninh Tâm Tĩnh hoàn toàn minh bạch, Kiếm Ngấn chính là muốn biết giữa nàng và Đường Kim đã phát triển tới trình độ quan hệ thân thiết nhất của nam nữ hay chưa.
-Chưa có. – Ninh Tâm Tĩnh cũng không giấu diếm, nàng nhẹ nhàng lắc đầu một cái rồi lại lập tức bổ sung:
-Nhưng nếu có một ngày ta có người yêu thì nam nhân đó nhất định sẽ là hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận