Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1073: Đừng có thử khiêu chiến địa vị của ta.

Các chỗ Tần Thủy Dao đứng không tới 3 mét bỗng nhiên xuất hiện một nữ tử tuyệt mỹ, dung mạo của nàng không hề kém Tần Thủy Dao, dáng người của nàng thập chí còn hơn Tần Thủy Dao một chút, rõ ràng nàng cũng là một tuyệt đại giai nhân.
Bộ y phục đặc biệt trên người nàng cũng đủ để biểu minh thân phận của nàng, Thất sắc hoa chi Ngọc Mẫu Đơn, Tống Ngọc Đan.
Nàng yên tĩnh đứng ở nơi đó, cùng một ánh mắt khá đặc biệt nhìn Tần Thủy Dao, mưa lớn đồng dạng cũng không thể làm ướt y phục của nàng, nhưng khác với Tần Thủy Dao là nước mưa không chạm được vào thân thể nàng mà từng hạt từng hạt lớn đều cách xa thân thể nàng vài phân, giống như đã lệch đi khỏi quỹ tích ban đầu.
Cứ yên lặng đứng đó hơn một phút đồng hồ, Tống Ngọc Đan cuối cùng cũng mở lời trước:
-Xin chào Tần Thủy Dao, lần đầu gặp mặt, ta là…
-ta biết cô là Tống Ngọc Đan, Thất sắc hoa chi Ngọc Mẫu Đơn. – thanh âm nhàn nhạt cắt ngang lời Tống Ngọc Đan, đồng thời Tần Thủy Dao cũng mở mắt ra, con ngươi xinh đẹp bắn ra hai đạo ánh mắt kì dị quét qua người Tống Ngọc Đan một cái, nàng mới tiếp tục nói:
-Cô quả nhiên rất xinh đẹp, chẳng trách tên sắc lang kia lại nhìn trúng cô.
Tống Ngọc Đan khẽ ngẩn ra, bất quá nàng rất nhanh đã khôi phục bình thường, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt:
-Tần Thủy Dao, hôm nay ta tới đây chỉ là để thay Đường Kim tặng một món quà, hoàn toàn không có ý khác.
-Cô có ý gì khác hay không cũng không quan trọng đối với ta. – Tần Thủy Dao khẽ hừ một tiếng:
-Bất quá ý của ta lại rất quan trọng với cô đấy.
-Đây là quà Đường Kim tặng cô. – Tống Ngọc Đan lấy ra một chiếc hộp được bọc rất tinh mỹ đưa cho Tần Thủy Dao.
Tần Thủy Dao không hề do dự nhận lấy chiếc hộp rồi mở ra, bên trong hộp là một đôi vòng tay bằng phỉ thúy, với nhãn lực của nàng lập tức đã nhìn ra được hàng chữ khắc trên vòng tay:
-Cô ngốc chuyên dụng.
-Đường Kim chết bầm, tự mình tặng ta không được sao? cứ phải tìm một tiểu tam tới trước mặt ta khoe khoang. – Tần Thủy Dao có chút không vui nhưng nàng vẫn lập tức đeo vòng tay lên, nhìn màu phỉ thúy tôn trên làn da trắng muốt của mình, Tần Thủy Dao nhất thời cao hứng hơn không ít, tên sắc lang kia cực ít khi tặng quà cho nàng.
-Đây là Đường Kim tự mình chọn. – Tống Ngọc Đan nói.
-Biết rồi, cô có thể đi rồi đấy. – Tần Thủy Dao cúi đầu nhìn vòng phỉ thúy, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Tống Ngọc Đan khẽ ngẩn ra, lớn như thế này rồi đây mới là lần đầu tiên bị người khác cảm thấy phiền phức mà đuổi đi, điều này làm nàng có chút không thích ứng được.
Bất quá nàng dù sao cũng là Tống Ngọc Đan, tuy rằng không quen nhưng nàng vẫn rất nhanh khôi phục lại vẻ bình thường.
-Tần Thủy Dao, nếu như ở kinh thành cô có gì cần giúp đỡ thì có thể tới Mẫu Đơn Các tìm ta. – Tống Ngọc Đan khẽ cười một cái:
-Tuy cô chỉ là vị hôn thê trên danh nghĩa của Đường Kim, nhưng ta và Đường Kim vẫn sẽ có trách nhiệm chiếu cố cô.
Tiêu Đại Nhi cuối cùng cũng ngẩn đầng lên, dùng ánh mắt kì quái nhìn Tống Ngọc Đan, mãi đến mười giây sau, nàng mới lên tiếng:
-Ta biết cô không đơn giản là tới chỉ để đưa vòng tay này cho ta, nếu đã như vậy thì ta sẽ nói rõ với cô, thứ nhất, ta là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của Đường Kim, còn cô chỉ là tiểu tam mà thôi, thứ hai Tần Thủy Dao ta có thể tự chiếu cố bản thân, cho dù ta có cần người khác giúp đỡ thì người đó cũng không phải cô, thứ 3, đừng bao giờ thử khiêu chiến địa vị của ta, nếu không cô đến tiểu tam cũng không làm được đâu.
Dứt lời nàng liền nhắm mắt lại, tiếp tục hưởng thụ làn nước mưa.
-Kì thật, vị hôn thê cũng chưa chắc đã là người cuối cùng kết hôn với hắn. – Tống Ngọc Đan cười nhạt một tiếng rồi quay người rời đi, thân ảnh nàng rất nhanh đã khuất dạng.
Lần gặp mặt này của Tống Ngọc Đan và Tần Thủy Dao thời gian rất ngắn nhưng cả hai người đều cảm nhận được áp lực bức người từ đối phương, hiển nhiên hai bên đều không có ý nhường bước.
Tóm lại là dưới dự cố ý dẫn dắt của Đường Kim, Tống Ngọc Đan và Tần Thủy Dao cuối cùng cũng gặp nhau, chỉ bất quá lúc này Đường Kim không biết việc đó, hắn còn đang nhàn nhã nằm trên bãi cỏ bên bờ hồ.
Cả đêm hôm qua Mộc Vũ ngủ không yên giấc, vốn đã rất mệt lại bị Đường Kim động chút tay chân nên nàng vừa làm một giấc là ngủ thẳng đến trưa vẫn chưa có tỉnh lại.
Lúc này chuông điện thoại của Đường Kim vang lên, là Lạc Phỉ Phỉ gọi tới, nàng muốn hắn đi ăn trưa cùng nàng.
Vốn định gọi Mộc Vũ dậy nhưng thấy nàng ngủ say nên Đường Kim nhất thời thay đổi chủ ý, đưa nàng về dưới kí túc xá nữ rồi gọi Trần Tuyết đưa nàng về phòng, làm xong tất cả hắn mới đi tới căn tin gặp Lạc Phỉ Phỉ.
Như bình thường, dưới vô số ánh mắt hâm mộ của mọi người xung quanh, Đường Kim cùng Lạc Phỉ Phỉ ăn một bữa cơm khá là thân mật xong hai người cùng bước ra khỏi căn tin.
-Lão công, mấy ngày nữa ta phải đi rồi. – Lạc Phỉ Phỉ ôm lấy tay Đường Kim, nhỏ giọng nói.
-phần tử khủng bố không phải là vẫn chưa bắt được sao? – Đường Kim kì quái hỏi.
-Bất luận có thể bắt được phần tử khủng bố hay không, chỉ cần quân huấn kết thúc chúng ta lập tức sẽ phải rời đi. – ngữ khí của Lạc Phỉ Phỉ tràn đầy vẻ lưu luyến:
-Tin tình báo kia cũng không phải là xác định 100%, chúng ta tự nhiên là không thể nào ở lại đây mãi được, đến lúc đó nhiệm vụ này sẽ do độ chống khủng bố của cục cảnh sát phụ trách.
Đường Kim nhất thời có chút buồn bực, kì huấn luyện của đại học Thiên Nam cũng không dài, hôm nay đã là ngày 22 tháng 9 tức mùng 10 tháng 8 âm lịch, mà từ tết trung thu trở đi, đại học Thiên Nam sẽ được nghỉ một kì nghỉ dài tới 8 ngày, hay nói cách khác là thời gian quân huấn cũng chỉ còn có 4 ngày nữa thôi, cũng chính là nói Lạc Phỉ Phỉ chỉ còn ở lại đây được 4 ngày.
-Đến lúc đó các nàng có được nghỉ lễ không? – Đường Kim hỏi.
-Trong kì nghỉ lễ chúng ta đều có nhiệm vụ. – Lạc Phỉ Phỉ lắc đầu, đặc công như các nàng vào những ngày nghỉ ngày lễ đặc biệt là trung thu kèm Quốc khánh nghỉ đúp như thế này thì nhiệm vụ sẽ càng thêm nặng nề.
Thật ra thì Đường Kim cũng biết điều này, như vậy sau thời gian này thì phải một đoạn thời gian rất dài hắn và nàng sẽ không thể gặp nhau.
-Còn một tiếng nữa huấn luyện buổi chiều mới bắt đầu, chúng ta ra bờ biển đi? – Lạc Phỉ Phỉ chợt ghé vào bên tai Đường Kim, thỏ thẻ nói.
-Được. – Đường Kim tất nhiên là cầu còn không được, hắn vừa dứt lời thì hai người đã biến mất tại chỗ, một phút đồng hồ sau đó, Lạc Phỉ Phỉ vì hắn mà cởi bỏ quân phục…
… M
ấy ngày tiếp theo Đường Kim tựa hồ dùng gần hết thời gian của mình để ở bên Lạc Phỉ Phỉ, đến cả lúc nàng đi huấn luyện hắn cũng tham gia, hai người cũng thường xuyên lợi dụng thời gian nghỉ ngơi hay rảnh rồi để yêu trộm vài lần. Cứ như vậy cho đến ngày quân huấn cuối cùng, tức là trước tết trung thu một ngày, Đường Kim vừa cùng Lạc Phỉ Phỉ ra tới thao trường thì hắn nhận được điện thoại của Mộc Vũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận