Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 894: Ta rất nhớ các nàng đó.

-Tìm vợ. – Đường Kim hời hợt đáp.
Hai tên thủ vệ đề ngẩn ra, con hàng này tìm vợ tìm đến cả tổng bộ Tiềm Long rồi sao? vợ hắn khi nào thì ở trong này chứ?
Bất quá hai người này rất nhanh đã nhớ tới một chuyện, đó là Tống gia nhị tiểu thư hiện tại đã xem như vợ của tên gia hỏa này rồi, mà Tống Ngọc Đan lại chính là con gái của Long đầu Tống Vân Sơn, cho nên trên lí thuyết thì cũng có thể hiểu tên gia hỏa này muốn tới tìm Tống Ngọc Đan.
Nghĩ tới đây tên thủ vệ chặn đường Đường Kim lập tức nói:
-Tống nhị tiểu thư không có ở đây, ngươi muốn tìm nàng thì có thể tới Mẫu Đơn Các.
-Ta muốn tìm Ngọc Mỹ Nhân tự nhiên là sẽ tới Mẫu Đơn Các, không cần các ngươi phải dạy. – Đường Kim trừng mắt nhìn tên thủ vệ, có chút không vui nói:
-Ta tới đây để tìm một người vợ khác của ta, ờ, không đúng phải là hai người mới đúng, các nàng cũng chính là Băng Đường phu nhân của ta.
Băng Đường phu nhân?
Hai tên thủ vệ đều ngẩn ra, sau đó mới lắp bắp hỏi:
-Người tìm Băng… Băng Sương… sát thủ?-Không sai, chính là Băng Đường phu nhân ngoan ngoãn đáng yêu biết nghe lời của ta. – Đường Kim gật đầu:
-Các ngươi giúp ta tìm các nàng tới đây, nếu không hôm nay ta sẽ dỡ tòa nhà này xuống, cho các ngươi đều thất nghiệp, sau này không còn tiền ăn, không nuôi được hài tử, vợ bỏ đi theo người khác.
Hai tên thủ vệ nhất thời có chút rối loạn, sớm đã biết tên gia hỏa này là một con hàng cực phẩm, nhưng hiện tại mới coi như được tận mắt chứng kiến, hắn tới tìm Băng Sương sát thủ cũng được, nói nhiều với bọn họ như vậy làm gì?
Ngoan ngoãn đáng yêu biết nghe lời?
Băng Sương sát thủ xác thực là rất xinh đẹp, cái đó không có gì để bàn, nhưng mà đáng yêu? Động một cái là giết người có thể coi là đáng yêu sao? ngoan ngoãn nghe lời? ôi cái đệt, các nàng cũng biết nghe lời người khác sao?
Đang lúc hai tên thủ vệ sắp tan vỡ thì một thanh âm lạnh nhạt truyền tới:
-Ngươi tới tìm chúng ta làm gì?
Theo thanh âm này, một mỹ nữ thân hình cao gầy mặc áo bạc xuất hiện trong tầm mắt của hai tên thủ vệ, hai thủ vệ vừa nhìn một cái liền vội dời ánh mắt đi, không dám nhìn lâu.
Đường Kim nở một nụ cười xán lạn, hưng phấn nói:
-Băng Đường phu nhân, các nàng quả thật là ở đây, thật tốt quá, ta nhớ các nàng chết mất!
Đường Kim hưng phấn nhào về phía Băng Sương, vương tay ra ôm lấy nàng, Băng Sương tựa hồ sớm đã liệu được hắn sẽ làm như vậy nên ngay khi hắn tới trước mặt nàng, nàng đã biến mất tại chỗ.
Đường Kim tự nhiên là ôm phải không khí, thanh âm của Băng Sương từ phái cách đó mấy chục mét truyền tới, vừa lạnh nhạt vừa kèm theo một tia bất mãn:
-Có việc gì thì mau nói, không có gì thì chúng ta đi đây!
-Được rồi, Băng Đường phu nhân, ta tìm các nàng thật là có chính sự cần bàn, có điều nơi này không thích hợp nói chuyện, chúng ta đổi một nơi khác đi. – Đường Kim có chút buồn bực, Băng Đường phu nhân của hắn ăn xong Thiên Đạo Đan công lực đã đề thăng rất nhiều, cư nhiên đã vọt tới Trúc Cơ hậu kì, cách Kim Đan kỳ chỉ một bước nữa thôi.
Đều là cắn thuốc sau cách biệt lại lớn như thế? Lúc đó hắn ăn Thiên Đạo Đan tiến bộ cũng không nhanh như vậy a.
-Đi đâu? – Băng Sương hỏi.
-Tới Đường Môn đi. – Đường Kim nghĩ một lát rồi duỗi tay ra:
-Thân ái, tới đây, ta đưa các nàng tới Đường Môn, bảo nàng cũng xuất hiện đi, chúng ta cùng đi.
Băng Sương khẽ chần chừ một lát nhưng cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt Đường Kim, vươn một tay ra túm lấy tay Đường Kim, cùng với lúc đó một thân ảnh màu bạc lóe lên, một Băng Sương khác cũng xuất hiện.
-Ta mới không cần ngươi đưa đi. – người vừa xuất hiện trừng mắt nhìn Đường Kim một cía sau đó nàng nắm lấy tay tỷ muội của mình.
Cho dù các nàng được xưng là Băng Sương đồng thể, hai người không khác gì một nhưng kì thực những ngày này Đường Kim dần dần đã phát hiện ra hai này vẫn có một chút khác biệt, ví dụ như một người thích nói chuyện hơn, một người không thích nói chuyện, một người thíc hắn hơn một chút, một người càng bất mãn đối với hắn, chỉ là mãi đến bây giờ hắn vẫn chưa phân rõ người thích nói chuyện thích hắn hơn hay người không thích nói chuyện thích hắn hơn.
-Thân ái, chúng ta về Đường Môn nào. – Đường Kim cười hì hì rồi biến mất tại chỗ.
Trước cửa tổng bộ Tiềm Long lúc này đã tụ tập không ít đặc công của Tiềm Long, khi bọn họ nhìn thấy Băng Sương sát thủ cùng Đường Kim rời đi thì trong lòng mỗi người đều có một con mịa nó đang điên cuồng chạy nhảy, lần này vl rồi, ngày tháng sau này phải sống sao đây?
Tên vương bát đản Đường Kim đã úp mất nữ nhi bảo bối của Long đầu, hiên tại cư nhiên còn đem cả Băng Sương sát thủ rước đi, như thế thì sau này trong Tiềm Long còn ai dám đắc tội với hắn nữa chứ? Chưa cần nói Tống nhị tiểu thư có bênh hắn hay không, chỉ cần Băng Sương sát thủ kia không vui một cái là liền đại khai sát giới là đã đủ để cho bọn họ chết không có chỗ chôn rồi, Băng Sương sát thủ kia chưa bao giờ chịu nói đạo lí với ai hết đó!
Trước đây trong lòng mỗi người của Tiềm Long đều xem Đường Kim như kẻ địch lớn nhất, nhưng bây giờ bọn họ lại phát hiện kẻ địch này căn bản là không thể đối phó được.
-Sau này gặp phải tên vương bát đản kia thì tự giác lủi xa một chút. – trong lòng mỗi người của Tiềm Long đều nổi lên một ý niệm như vậy, còn có một vài người đã bắt đầu lên kế hoạch đi nước ngoài chấp hành nhiệm vụ lâu dài, tránh cho hôm nào đen đủi lại gặp phải tên ôn thần kia.
Lúc đám người của Tiềm Long đang buồn bực không thôi thì Đường Kim lại đang rất cao hứng, hắn đang nắm lấy bàn tay lạnh ngắt như vô cùng mềm mại của Băng Sương, cùng nàng bước vào Đường Môn, một Băng Sương khác lúc này cũng không ẩn thân chỉ là nàng không chịu đưa tay cho hắn nắm mà chỉ nắm lấy tay vị tỉ muội của mình.
-Băng Đường phu nhân, sau này nơi này chính là nhà của chúng ta, trước tiên ta đưa các nàng đi làm quen với mọi thứ ở đây một chút. – Đường Kim liến thoắng không ngừng:
-Nơi này đã được bố trí rất nhiều độc trận, nhìn xem, nơi đó có một cái, chỗ kia cũng có một cái… phải rồi, sau này nếu có kẻ nào dám truy sát các nàng, các nàng tìm không thấy ta thì cũng có thể chạy tới đây, các nàng chỉ cần tránh độc trận ra là có thể đem kẻ đó độc chết.
Nói tới đây Đường Kim liền lấy ra một bình thuốc:
-Thứ này có thể phòng độc, lúc các nàng tiến vào có thể ăn một viên, như vậy có thể đảm bảo mọi thứ chu toàn.
-Chúng ta giết người không dùng độc. – người không nắm tay Đường Kim lạnh lùng nói.
-Không sau, hiện tại các nàng đã là môn chủ phu nhân của Đường Môn, các nàng dùng độc cũng là lẽ đương nhiên. – Đường Kim cười hì hì:
-Phải rồi, Băng Đường phu nhân, bây giờ ta mới nhớ ra một chuyện quan trọng, các nàng cho ta số điện thoại đi, sau này nếu ta nhớ các nàng còn biết các nàng đang ở đâu.
-Chúng ta không muốn bị ngươi tìm thấy. – người đang nắm tay Đường Kim lúc này cũng lên tiếng.
-Băng Đường phu nhân, các nàng như thế là không được đâu nha, nữ nhân sao có thể trốn chồng mình được? – Đường Kim bắt đầu làm công tác tư tưởng cho Băng Sương:
-Người ta thường nói…
-Ngươi tìm chúng ta chỉ là để nói mấy chuyện linh tinh này? – một nàng Băng Sương khác có chút bất mãn, dứt lời liền trực tiếp biến mất:
-Ta đi đây!
-Băng Đường phu nhân, ta vừa nói rồi, trốn tránh chồng mình là không đúng, nàng mau xuất hiện đi, nếu không ta sẽ dùng gia pháp của Đường Môn đấy. – Đường Kim nhìn vào hư không, có chút không vui nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận