Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1039: Cần nhất là kiên trì

Bàn tính như ý của Liễu Mai quả thật là rất tốt, một bên vừa cố ý hô lớn để người khác nghe thấy sau đó lại nhân cơ hội đánh gục Đường Kim, như vậy nếu người khác phát hiện nàng giết người thì cũng có lí do là phòng vệ chính đáng.
Chỉ tiếc là trên đời này không phải tất cả mọi việc đều có thể diễn ra theo kế hoạch, Liễu Mai đích thực là một cao thủ, chuẩn xác mà nói là một cổ võ cao thủ, nhưng vấn đề là đừng nói cổ võ giả, đến cả cao thủ Tiên môn bình thường trước mặt Đường Kim cũng chẳng là gì cả.
Công kích nhìn như hung mãnh của Liễu Mai đối với Đường Kim mà nói chẳng qua chỉ như trò trẻ con, hắn chẳng thèm động đậy, đợi Liễu Mai tiếp cận hắn mới tùy ý vươn tay phải ra, chính xác túm lấy yết hầu của nàng.
-Ách! – Liễu Mai lập tức mất đi hết tất cả khí lực, cú đấm kia của nàng đến cách người Đường Kim một đoạn liền dừng lại, đến cả cánh tay nàng đều không tự giác được buông xuống.
Nhìn thấy một màn này Hồ Nguyên Hải sắc mặt đại biến, quay người định chạy, nhưng mới được hai bước đã bị Đường Kim túm gáy áo nhấc lên.
Một tay giữ yết hầu Liễu Mai, một tay túm gái áo Hồ Nguyên Hải, Đường Kim thuấn di một cái liền biến mất tại chỗ, đợi mấy người nghe thấy tiếng kêu cứu của Liễu Mai lên tới nơi thì đã không còn ai.
Cách đó vài ngàn dặ, tại Đường Môn.
-Ách!
-ựa!
Liễu Mai và Hồ Nguyên Hải đồng thời phát ra một tiếng kêu đau đớn, bởi vì hai người vừa mới bị Đường Kim ném xuống đất.
-Đây, đây là nơi nào? – Liễu Mai từ dưới đất bật dậy, nhưng thấy khung cảnh bốn phía nàng lập tức trở nên sợ hãi.
-Nơi này là Đường Môn. – Đường Kim bắn ra một đạo chỉ phong, đánh trúng Hồ Nguyên Hải làm hắn nhất thời bất động tại chỗ, mắt có thể thấy, tai có thể nghe nhưng không thể nói chuyện , toàn thân không thể động đậy. lúc này Đường Kim mới nhìn Liễu Mai hỏi:
-Công lực cổ võ của ngươi cũng không thấp, ta nghĩ chắc ngươi cũng nghe qua Đường Môn chứ?
-Làm ngươi thất vọng rồi, ta không hề nghe qua Đường Môn nào hết. – Liễu Mai rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, ít nhất bề ngoài đã hồi phục vẻ bình thường:-Đường Kim, đừng nhiều lời, nếu như ta đã rơi vào tay ngươi, muốn như thế nào thì cứ nói.
-Nói đi, tại sao phải giết Mộc Vũ? – Đường Kim nhàn nhạt hỏi.
-Rất đơn giản, ta đố kị cô ta xinh đẹp hơn ta. – Liễu Mai hừ lạnh một tiếng, chỉ là vừa mới dứt lời nàng liền cảm nhận được trong người dường như đang bị hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn, làm nàng nhịn không được kêu a á…
-Ngươi có thể chưa nghe qua Đường Môn nhưng chắc ngươi cũng biết Đường Môn chính là môn phái dùng độc lợi hại nhất trên đời, bây giờ loại độc mà ta dùng với ngươi chẳng qua chỉ là một chút món khai vị mà thôi. – Đường Kim nhìn Liễu Mai:
-Ta hỏi lại lần nữa, tại sao muốn giết Mộc Vũ?
-Ta…a…sẽ không …á…nói cho ngươi….a….. – Liễu Mai vừa nói đứt đoạn vừa hét thảm…
-Ngươi biết không? Muốn tán mỹ nữ thì quan trọng nhất không phải có tiền cũng không phải đẹp trai là là phải kiên trì, ta rất kiên trì đó. – Đường Kim lười biếng nói, sau đó biến ra một cái ghế xếp, đặt xuống đất rồi nhàng nhã nằm xuống, nhắm nghiền mắt lại, tự mình lẩm bẩm:
-Ờ, trước tiên làm một giấc cái đã.
-A….á… - mười phút sau Liễu Mai vẫn cứ không ngừng kêu la, vừa la hét vừa thống khổ lăn lộn trên mặt đất, tiếng kêu mỗi lúc một lớn.
-Cho…cho ta chết thống khoái…. – trong tiếng kêu thảm thiết của Liễu Mai còn lẫn cả những tiếng nghiến răng khàn khàn cầu xin.
Chỉ là Đường Kim vẫn nhắm nghiền mắt làm như không có việc gì xảy ra.
Lại thêm mười phút nữa.
-Ta nói…a…ta nói… - Liễu Mai đã không chịu đựng nổi nữa.
Vấn đề là Đường Kim vẫn đang ngủ, một chút phản ứng cũng không có, tựa hồ căn bản không có nghe thấy tiếng rên la thảm thiết của Liễu Mai.
Thêm mười phút nữa thì tiếng rên la thảm thiết cuối cùng cũng dừng lại, không phải vì nàng không cảm thấy đau đớn nữa mà là vì liên tục bị hành hạ nửa giờ đồng hò cuối cùng cũng làm cho Liễu Mai ngất đi.
Lúc này Đường Kim mới mở mắt ra, ngồi dậy lẩm bẩm nói:
-Ây dà, chẳng trách cứ thấy không quen , nguyên lai là đã ngất rồi à, haizz, không nghe thấy tiếng kêu là đúng là không ngủ được mà.
Ngón tay khẽ búng một cái, Liễu Mai dưới đất lại tỉnh dậy, cảm giác thống khổ vô cùng cũng theo đó cuốn đến làm nàng lại kêu lên thảm thiết:
-A….
-Ta nói, Đường Kim, mau giải độc cho ta, ta nói…a! – Liễu Mai cố nhịn đau đớn, vội vàng nói hết một câu sau đó lại không ngừng hét thảm.
-Ngươi muốn nói nhưng bây giờ ta còn chưa muốn nghe. – Đường Kim vươn vai lười biếng một cái, một đạo chỉ phong lại bắn ra, bay trúng vào người Liễu Mai, tiếng hét thảm không còn vang lên nữa, lần này không phải là hôn mê mà là nàng không thể nào phát ra thanh âm nữa.
-Đúng là làm ta thất vọng, nhanh như vậy đã muốn khai rồi, ta còn chưa hưởng thụ đủ tư vị hành hạ người khác đâu. – Đường Kim tử mình thì thào, sau đó ánh mắt chuyển dời về phía Hồ Nguyên Hải ở cách đó không xa, hai mắt chợt phát sáng:
-Phải rồi, ở đây vẫn còn một tên nữa, hehe trước tiên giày vò ngươi một lúc chơi chơi đã.
Ánh mắt Hồ Nguyên Hải lập tức lộ vẻ kinh hoàng, miệng hắn không ngừng mấp máy tựa hồ muốn nói gì đó nhưng lại không thể nào phát ra nổi thanh âm.
Sắc mặt Hồ Nguyên Hải trắng bệch, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, trên mặt càng là như vừa dính mưa, rõ ràng còn chưa bị giày vò nhưng trên thực tế cảm giác khủng bố tinh thần này cũng không nhẹ hơn nỗi đau thể xác mà Liễu Mai phải chịu đựng là mấy, hắn tận mắt nhìn thấy Liễu Mai bị giày vò suốt nửa tiếng đồng hồ, nghe thấy tiếng rên la thảm thiết của nàng, nhìn thấy nàng đau đớn lăn lộn, lại nghĩ tới bản thân mình sắp phải chịu đựng cực hình như thế, cõi lòng Hồ Nguyên Hải chỉ cảm thấy vô cùng khủng bố.
Thật ra đối với nhiều người mà nói thì chết không đáng sợ, đáng sợ nhất lại là cảm giác chờ chết, đối với Hồ Nguyên Hải thì chịu đựng thống khổ không đáng phải là đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là loại tư vị chờ đợi đến lượt mình này.
-Hình như ngươi muốn nói gì hả? – Đường Kim cuối cùng cũng nhìn thấy vẻ mặt của Hồ Nguyên Hải, hắn tới bên cạnh, đạp vào người Hồ Nguyên Hải một cái:
-Muốn nói thì nói đi, coi như ngươi sắp chết rồi thì ngươi vẫn có quyền tự do ngôn luận đó.
-Trong tay Mộc Vũ có một danh sách, chúng ta muốn giết nàng cũng là vì danh sách đó, chúng ta không thể để nàng phát hiện ra bí mật của danh sách đó! – Hồ Nguyên Hải hớt hải nói, bộ dáng như sợ Đường Kim sẽ đổi ý ngay lập tức.
-Thật không? – Đường Kim lại bắn ra một đạo chỉ phong kích trúng Liễu Mai phong bế thính lực của nàng, rồi mới nói tiếp với Hồ Nguyên Hải:
-Vậy ngươi thử nói xem dan sách đó có bí mật gì không thể để cho người khác biết?
-Danh sách đó nhìn bề ngoài thì chỉ có tên có một vài nữ sinh đại học, nhưng trên thực tế mỗi người trên đó đều là người của tổ chức chúng ta. – Hồ Nguyên Hải không hề do dự đáp, xem ra thật sự đã bị Đường Kim dọa cho sợ vỡ mật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận