Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 535: Chúng ta đúng là một cặp đồng mệnh uyên ương

Đây là lần thứ ba Lạc Phỉ Phỉ gặp Đường Kim, lần đầu nàng gặp Đường Kim là ở nhà xác, cũng chính tại nơi đó nàng mất đi nụ hôn đầu, cũng từ đó mà nàng bắt đầu cảm thấy ghét cay ghét đắng Đường Kim, hận không thể cho hắn một viên đạn vào đầu, lần thứ hai hai người gặp nhau là ở nghĩa địa trước mộ của anh trai nàng, lần đó hắn đã cứu nàng nhưng cũng chiếm chút tiện nghi của nàng, còn lần ba chính là bây giờ, chính tại trong khu rừng đầy tuyết này.
Nếu chỉ nói đến phong cảnh thì phong cảnh ở đây cũng không tệ tuy rằng tuyết vừa mới ngừng rơi nhưng nhìn nơi này vẫn khá đẹp, nếu như một nam một nữ hẹn hò ở đây thì có thể họ sẽ nghĩ nơi này rất lãng mạn, nhưng đối với Lạc Phỉ Phỉ mà nói thì chỗ này không phải là nơi tốt lành gì vì nàng và đội đặc chủng binh của nàng đang gặp phải nguy cơ sinh tử ở nơi này.
-Đội trưởng, có cần chúng ta bắt hắn lại không? - một mỹ nữ quân nhân đeo kính hỏi.
Lạc Phỉ Phỉ nhìn Đường Kim, thần sắc có chút phức tạp, trong đầu nào luôn có tiếng nói thôi thúc nàng hạ lệnh đi, chỉ cần nàng hạ lệnh nổ súng thì tên hỗn đản sắc lang kia nhất định sẽ bị bắn chết, nàng sẽ có thể rửa sạch nỗi nhục bị hắn cướp mất nụ hôn đầu trong nhà xác rồi. Lạc Phỉ Phỉ nhìn ra được Đường Kim đang bị thương hơn nữa còn là trọng thương, néu nàng muốn giết hắn thì đây là cơ hội tốt nhất, nếu bỏ qua cơ hội lần này thì sợ rằng sau này sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Nhưng đến chính nàng cũng không hiểu tại sao mình lại không hạ lệnh, nàng dodự một lúc lâu cuối cùng cũng mở miệng:
-Bỏ súng xuống, là người mình!
-Rõ! Thưa đội trưởng! - mười mấy nữ binh đồng thanh hô sau đó đồng loạt bỏ súng xuống, lùi về phía sau người Lạc Phỉ Phỉ, chỉ là các nàng đều dùng một ánh mắt hiếu kỳ nhìn Đường Kim, tên gia hỏa này là ai? Sao lại giống như quen biết đội trưởng vậy nhỉ?
-Phù! – Đường Kim thở nhẹ ra một cái, thiếu chút nữa thì hắn đã phải cố gượng ép thuấn di thêm lần nữa.
Đường Kim ngồi bệt xuống đất, lưng tựa vào một cái cây, hắn vừa nhìn Lạc Phỉ Phỉ vừa nói:
-Phỉ Phỉ mỹ nữ, đây là nơi nào thế?
-Ngươi không biết sao? – Lạc Phỉ Phỉ hừ lạnh một tiếng hỏi ngược lại.
-Không biết! Đường Kim nhìn Lạc Phỉ Phỉ cười cười:
-Ờ, nhất định là vị thần tiên nào biết ta đang nhớ nàng nên mới đem ta đưa tới chỗ nàng, hê hê, không đúng, lâu rồi không gặp, Phỉ Phỉ mỹ nữ nhất định là cũng đng nhớ ta có phải không? Nói không chừng là vị thần tiên kia biết nàng nhớ ta nên mới đưa ta tới đây đó...
-Im miệng! – Lạc Phỉ Phỉ cuối cùng cũng chịu hết nổi:
-Ngươi còn ăn nói lung tung thì ta sẽ cho ngươi ăn một viên đạn đấy!
-Ay da, thời đại bây giờ nói thật một tí cũng có thể mất mạng! – Đường Kim làm ra một bộ mặt ngây thơ vô tội.
Mười mấy nữ binh đứng đằng sau đều lộ ra một sắc mặt cổ quái, tên nam nhân này hình như rất quen thân với đội trưởng, chỉ là tại sao đội trưởng hô bắn hô giết với hắn thế? Nhìn cứ giống như là đôi tình lữ đang giận dỗi nhau vậy.
-Đây là một khu rừng rậm của tỉnh Thiên Nguyên, chíng ta đều là người của đội đặc công Hắc Phượng, đội này chỉ toàn là nữ binh, ta là đội trưởng, chúng ta vốn đến đây để diễn tập, nhưng mà diễn tập xuất hiện sự cố. – Lạc Phỉ Phỉ không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề khác với Đường Kim, nàng tiếp tục nói tiếp tình huống hiện tại:
-Chúng ta bị người khác phụ kích, họ dùng đạn thật bắn chúng ta, thủ hạ của ta hy sinh mất một người, bốn người bị thương, bây giờ chúng ta bị vây ở đây không thể thoát ra ngoài, liên lạc với bên ngoài cũng bị cắt đứt, đối phương lại có cả mấy tay súng bắn tỉa mai phục ở bên ngoài, chúng ta vừa ra khỏi rừng thì sẽ làm bia ngắm cho chúng, nhưng nếu chúng ta cứ trốn mãi ở đây thì với thời tiết như thế này, đừng nói là mấy đội viên đang bị thương, đến cả chúng ta cũng không chịu đựng được bao lâu nữa.
Nghe thấy Lạc Phỉ Phỉ đột nhiên nói ra chuyện này, mười mấy nữ binh vừa phẫn nộ vừa nghi hồ, đội trưởng tại sao lại nói nhiều nhu thế với người này chứ?
Nhưng câu nói sau đó của Lạc Phỉ Phỉ lập tức đã giải đáp thắc mắc trong lòng mọi người, chỉ thấy Lạc Phỉ Phỉ nhìn Đường Kim, ngữ khí rất bình tĩnh:
-Ngươi có các nào giải quyết những kẻ địch này không?
Lạc Phỉ Phỉ vừa dứt lời thì mọi người lập tức đã dùng ánh mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn Đường Kim, thì ra người này lại lợi hại như vậy, nếu không thì đội trưởng sao lại đem hy vọng đặt lên người hắn chứ?
-Phỉ Phỉ mỹ nữ, xem ra chúng ta đúng là một đôi đồng mệnh uyên ương a! – Đường Kim than nhẹ một cái:
-Hôm nay ta rất là xui xẻo, bị vài tên gia hỏa phục kích nhưng mà nàng yên tâm, đợi ta nghỉ một lát chờ vết thương khỏi ta sẽ giúp nàng tiêu diệt mấy tên gia hỏa kia.
-Ngươi cần thời gian bao lâu? – Lạc Phỉ Phỉ hỏi.
-Nửa tiếng là đủ, à , có thể lâu hơn một chút, nhưng sẽ không quá một tiếng. – Đường Kim nghĩ một lát rồi nói.
-Các người canh gác nghiêm mật bốn phía, không được thử đi phá vòng vây, kiên trì hết một tiếng là được. – Lạc Phỉ Phỉ nhìn những người khác rồi lập tức hạ lệnh.
-Rõ! - mười mấy nữ binh đồng thanh đáp sau đó bắt đầu tản ra bốn phía, chỉ là trong lòng họ đang cảm khái không thôi, đội trưởng đúng thật là tin tưởng vào nam nhân kia a!
Bọn họ tất nhiên không biết, Lạc Phỉ Phỉ không phải là tin tưởng Đường Kim mà chỉ là tin tưởng năng lực của hắn mà thôi.
-Phỉ Phỉ mỹ nữ, đừng có đứng xa như thế chứ, lại đây ngồi với ta đi. – Đường Kim phát hiện Lạc Phỉ Phỉ vẫn đứng cách xa hắn mấy mét liền không nhịn được lên tiếng.
Lạc Phỉ Phỉ trợn mắt nhìn Đường Kim một cái, cũng không thèm để ý tới hắn, nàng vẫn đứng yên tại chỗ.
-Nàng không qua đây thì ta sẽ qua đó. – Đường Kim nói thầm một cái rồi bất ngờ đứng dậy đi về phía Lạc Phỉ Phỉ chỉ là vừa bước được vài bước thì hắn đã loạng choạng rồi ngã rụp một cái, nằm im dưới đất không động đậy.
Sắc mặt Lạc Phỉ Phỉ lập tức đại biến, không phải nàng quan tâm Đường Kim mà vấn đề là nếu Đường Kim chết thì nàng và thủ hạ gần như sẽ đều phải bỏ mạng tại đây.
-Ta còn chưa chết... một thanh âm hết sức suy nhược từ dưới đất truyền lên;
-Nhưng mà Phỉ Phỉ mỹ nữ à, ta cảm thấy cứ như thế này thì ta sắp chết cóng mất rồi.
-Ngươi không phải nói là vết thương của ngươi chỉ cần một tiếng là sẽ lành sao? – Lạc Phỉ Phỉ có chút vừa tức vừa giận.
-Đúng vậy, nhưng tiền đề là trong một tiếng đó ta không có bị chết cóng a! - ngữ khí của Đường Kim nghe có vẻ rất bất lực.
-Vậy ngươi muốn ta phải thế nào? – Lạc Phỉ Phỉ bắt đầu bực mình, trực giác nói cho nàng biết tên này nhất định là đang dở trò nhưng lúc này nàng không dám đánh cược, nhỡ hắn chết thật thì sao?
-Trước tiên dìu ta dậy đã. – Đường Kim đáp.
Lạc Phỉ Phỉ do dự một chút cuối cùng vẫn cúi xuống ôm Đường Kim đỡ hắn dậy sao đó đem hắn đặt lại chỗ cái cây lúc nãy, để hắn dựa lưng vào gốc cây, chỉ là đúng lúc nàng đang muốn rời đi thì mới phát hiện mình đã bị Đường Kim ôm chặt lấy.
Lạc Phỉ Phỉ lập tức buồn bực không thôi, tên hỗn đản sắc lang đáng chết này quả nhiên lại chiếm tiện nghi của nàng, chỉ là lúc nàng đang định đẩy hắn ra thì mới phát hiện có gìđó không đúng, thân thể Đường Kim đang run lên bần bật, hai hàm răng chạm vào nhau phát ra tiếng kêu lạch cạch rất lớn, dường như hắn đang rất lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận