Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 554: Gián tiếp cướp ngân hàng

Trong ngân hàng lúc này có ít nhất mấy chục người muốn bóp chết Đường Kim ngay lập tức, con hàng này đầu óc có vấn đề sao? Người là cướp đã muốn rời đi rồi ngươi còn ngăn người ta lại làm gì?
Nhưng cho dù mấy người này muốn bóp chết Đường Kim thì họ vẫn thấy lời Đường Kim nói cũng khá có đạo lý, 100 vạn muốn mua nhà ở kinh thành nếu như chọn chỗ ngon mà nhà vệ sinh làm lớn một chút thì số tiền trên còn chưa chắc đã đủ mua nhà xí ấy chứ, khó khăn lắm mới cướp được ngân hàng một lần mà chỉ cướp được có cái nhà xí, đúng là không đáng chút nào.
Đến cả tên cướp đang thủ ở cửa ra vào cũng nhịn không được dùng chất giọng ồm ồm gào lên:
-Đại ca, tên tiểu tử này nói đúng đấy! Chúng ta mới chỉ cướp được cái nhà xí, không bõ công chút nào!
Tên cướp kia bắt đầu độn tâm, chỉ là hắn vẫn có chút hoài nghi Đường Kim:
-Đuệch mợ! Sao ngươi lại có lòng tốt như thế? Có phải là có âm mưu gì không?
-Đây không phải là lòng tốt, ta chỉ là thích nhìn ngân hàng bị người ta cướp mà thôi. – Đường Kim làm ra một vẻ mặt vô tội:
-Không tin thì ngươi hỏi tất cả mọi người ở đây đi, ai mà không biết ngân hàng làm ăn quá quắt, ta gửi tiền ở chỗ họ vậy mà họ đã lấy tiền của ta đi kiếm tiền rồi còn đòi thu phí nọ phí kia, hai bên gửi và vay đều ăn cả, thật là quá quắt, thật ra ta cũng muốn thử cướp ngân hàng một lần nhưng ta không có gan như các vị hảo hán đây, bây giờ thấy các người dám cướp ngân hàng thì ta tất nhiên phải ủng hộ rồi.
Vừa nghe Đường Kim nói như vậy thì mấy người đến ngân hàng rút tiền, gửi tiền ,vay tiền đều có cảm giác đồng cảm, đến cả mấy người lúc trước nghĩ đầu óc Đường Kim có vấn đề cũng bắt đầu lý giải suy nghĩ của hắn, tên gia hỏa này quá nửa là bị ngân hàng chơi cho vài vố đau nên mới bất mãn với họ như thế.
-Coi như tiểu tử ngươi nói có đạo lý! – tên cướp đang cầm tiền kia vậy mà lại tin lời Đường Kim, hắn lại lần nữa lao đến phía quầy thu ngân rồi dùng súng chỉ chỉ vài cái:
-Tất cả đều đi lấy tiền cho ta , có bao nhiêu lấy hết bấy nhiêu, nhanh lên! đừng có lề mề nếu không lão tử cho các ngươi thành liệt sỹ hết giờ!
Mấy nhân viên đứng trong quầy phục vụ lập tức đều rất phối hợp, họ không dám có chút chậm trễ nào mà đi lấy tiền nhét vào bao ngay. Trong ngân hàng đúng là có rất nhiều tiền, chỉ một lát mà mấy chục triệu tệ tiền mặt đã vào tay bọn cướp, lúc này bọn cướp cuối cùng cũng thấy vừa lòng, bọn chóng nhanh chóng rút khỏi ngân hàng và nhảy vào trong một chiếc xe đậu ở trước cửa và phóng ga rời đi, cả quá trình vụ cướp diễn ra trong vòng chưa đầy 5 phút.
-Ta nói huynh đệ, còn không mau đuổi theo? – Đường Kim tùy ý nói một câu.
-Đuổi theo? – Lưu Phong đầu tiên là ngơ ra sau đó mới kịp phản ứng lại, hắn lập tức mừng rỡ vẫy vẫy tay:
-Các anh em, mau theo ta đuổi theo bọn cướp!
Lưu Phong chạy ngay ra phía cửa nhìn chiếc xe của bọn cướp một cái rồi hô lên:
-Các huynh đệ, theo chặt cho ta, chính là chiếc xe kia, chỉ cần cướp của bọn chúng thì coi như chúng ta đã gián tiếp cướp ngân hàng rồi!
-Coi như gián tiếp cướp ngân hàng?
Lưu Phong vừa dứt lời thì những người khác trong Đồ Long Tiểu Tổ cuối cùng cũng hiểu ra, thì ra hôm nay Đường Kim hành động bất thường như vậy là vì muốn để cho họ có cơ hội gián tiếp cướp ngân hàng!
Nhất thời mọi người đều hưng phấn hừng hực, sau đó thì tất cả đều lập tức triển khai hành động. Lưu Phong và Trần Trung Soái trực tiếp trưng dụng một chiếc taxi bên đường và lập tức đuổi theo, Lạc Doãn Hàn thì dùng động tác quen thuộc cậy cửa một chiếc xe khác đậu bên đường, mấy người kia cũng bắt đầu bằng những thủ đoạn riêng của mình dùng tốc độ nhanh nhất để kiếm một chiếc xe đuổi theo bọn cướp.
Mười phút sau ở một ngã tư nào đó, hai tên cướp vừa đợi được hết đèn đỏ, xe chúng còn đang ở giữa đường thì từ bốn hướng khác nhau bỗng có bốn chiếc xe khác lao nhanh đến và đâm thẳng vào xe chúng, có mấy người từ trong bốn chiếc xe kia nhảy ra xong dùng tốc độ nhanh nhất đạp bọn cướp ra khỏi xe rồi đánh ngất chúng và lấy hết mấy bao tải tiền đi. Cả quá trình chỉ diễn ra trong vòng một nốt nhạc.
Hai tên cướp đáng thương kia sau khi tỉnh dậy mới phát hiện lần này cướp ngân hàng cũng coi như là thành công vì từ nay về sau thì bọn chúng đã có một căn phòng riêng thuộc về mình trong một nhà giam nào đó ở kinh thành, dù sao thì cũng không phải là chỉ cướp được một cái nhà xí.
Còn về Đồ Long Tiểu Tổ thì sau khi gián tiếp cướp ngân hàng thì lúc này cả hội đang ở trong một sòng bạc ngầm nào đó ở kinh thành. Số tiền vừa cướp được đã bị bọn họ đổi thành thẻ đánh bạc hết, mỗi người 100 vạn xèng.
Ở một bên, Vương Kiến vừa cầm đống xèng vừa xót xa:
-Số tiền này đủ để mua một căn nhà mới rồi!
-Các huynh đệ, bắt đầu thôi, chúng ta sẽ ở đây quyết chiến tới sáng luôn! – Lưu Phong hưng phấn nói sau đó lập tức đã ngồi xuống bàn cược.
Mọi người cũng lập tức tản ra, chỉ một lát đã phân bố khắp các nơi trong sòng bạc, người thì chơi xúc xắc, người đánh bài tây, xì tố...chỉ có Đường Kim lúc này là chưa lên sàn, nhìn sòng bạc này hắn bất giác lại nhớ tới Đường Thanh Thanh.
Sòng bạc này rõ ràng là hớn hơn rất nhiều so với sòng bạc ngầm ở Ninh Sơn, người chơi ở đây cũng rất nhiều, tuy chỉ là một sòng bạc ngầm nhưng mọi thứ ở đây khá chính quy, chỉ là Đường Kim không có hứng với đánh bạc cho lắm.
Trong mắt Đường Kim thì đánh bạc hấp dẫn người ta là vì nó có một kết quả không thể đoán trước, còn đối với Đường Kim mà nói, bất luận là chơi cò quay hay xúc xắc thì hán đều đoán trước được thắng thua, bởi vì kết quả luôn bị khống chế trong tay của hắn, như thế thì tuy rằng có thể thắng tiền rất dễ dàng nhưng lại mất đi niềm vui vốn có của cá cược.
-Có chút nhớ Thanh tỷ rồi! – Đường Kim thầm nhủ. Chuyện lần trước hắn và Đường Thanh Thanh cùng đến sòng bạc làm hắn rất hoài niệm. Chính tại lần đó quan hệ của hai người đã có một bước nhảy vọt, chính thức vượt qua cái quan hệ tỷ đệ kia, nhất thời Đường Kim có xung động muốn chạy ngay về Ninh Sơn, bởi vì hắn phát hiện hắn không chỉ nhớ mỗi Đường Thanh Thanh mà hắn còn nhớ rất nhiều người ở Ninh Sơn: Hàn Tuyết Nhu, Kiều An An còn có cả Khinh Vũ tỷ tỷ...thậm chí đến cả hình ảnh của cô bé ngốc kia cũng khẽ lướt qua trong đầu hắn.
Kỳ thực Đường Kim muốn về Ninh Sơn thì chỉ cần một ý niệm mà thôi nhưng hắn cuối cùng cũng không làm như vậy, năng lực thuấn di của hắn thực sự là quá cường đại, nếu hắn sử dụng quá nhiều sẽ dễ làm người khác sinh nghi mà liên hệ hắn với Vòng tay Thiên Đạo, cho nên nếu không phải tình huống bất đắc dĩ thì tốt nhất là ít dùng thuấn di sẽ tốt hơn, nếu như thuấn di trong cự li ngắn thì người ta chỉ cho rằng đó là một pháp thuật Tiên môn bình thường mà thôi.
-Hay là tìm cái gì không chắc thắng mà chơi sẽ tốt hơn. – Đường Kim thu lại tâm tư của mình rồi tự nhủ, hắn quyết định trước tiên sẽ không chơi cò quay hay xúc xắc mà thử những trò khác, như vậy có lẽ sẽ vui hơn một chút.
Đúng lúc Đường Kim đang chuẩn bị chơi gì đó thì đằng sau hắn bỗng truyền đến một âm thanh vừa kinh ngạc vừa kích động:
-Đường Kim?
Bạn cần đăng nhập để bình luận