Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 570: Tết tháng Chạp

-Xem, tất nhiên là xem rồi, chúng ta tới đây để xem nhà mà! – lv còn chưa kịp đáp thì Vương Kiến đã vội vàng tiếp lời.
-Đúng rồi, chúng ta chính là tới để xem nhà! – Lưu Phong cũng gật đầu.
Mỹ nữ môi giới nhà kia cũng cạn lời, đám người này nhìn chả giống người đi mua nhà tẹo nào!
Biết thế nhưng nàng cũng chẳng nói gì thêm, mấy người ở bộ phận tiếp thị cũng không nói gì cả, họ chỉ cần bán được nhà, còn về phần bán cho ai, tiền mua nhà của khách từ đâu mà có được thì họ cũng không quan tâm.
Tiếp theo thì dưới sự dẫn dắt của hai em tiếp thị xinh đẹp, đoàn người bắt đầu vào việc chính.
Cả ngày hôm ấy Đường Kim và Tống Oánh cũng không gây ra thêm xung đột nào nữa, người ta đi xem nhà, hai người chỉ đi theo nhìn phong cảnh xung quanh mà thôi, Tống Oánh dần dần đã thích ứng được với thế giới bên ngoài.
Mấy ngày sau đó thì Đường Kim và Tống Oánh đều dùng để dạo phố, mấy người khác trong Đồ Long tiểu tổ thì vào vai bảo tiêu của hai người, chính vì có họ cảnh giới xung quanh nên cho dù Tống Oánh rất bắt mắt nhưng vô số người thấy thế cũng chỉ biết khó mà lui, cả mấy ngày này dường như đều không phát sinh thêm chuyện gì. Ban ngày, Đường Kim và Tống Oánh đi dạo phố giống như bao đôi tình lữ bình thường, bên đêm thì họ lại cuồng nhiệt quấn lấy nhau, còng về Diệp Tử Vận thì sớm đã bị Đường Kim quên ở một bên rồi, ở cùng với Tống Oánh làm Đường Kim dường như quên hết đi sự tồn tại của những mỹ nữ khác.
Đối với Đồ Long tiểu tổ mà nói thì mấy ngày này cũng không phải là không thu hoạch được gì, bởi vì đến giờ thì một đội hình chân chính của Đồ Long tiểu tổ đã được kiên cố, mọi người mười ngày trước còn chưa quen biết nhau nay đã chở thành một đoàn đội chân chính.
Thời gian trôi đi rất nhanh, cuối cùng cũng đã tới ngày 19 tháng 1.
ố ổ ề ố ố ồ ể ổ ồ19 tháng 1 chính là mùng tám tháng Chạp âm lịch, hôm nay là một ngày đặc biệt, đối với những người dân phổ thông ở Hoa Hạ mà nói thì hôm nay là một ngày lễ truyền thống, còn đối với Đồ Long tiểu tổ mà nói thì hôm nay họ sẽ chính thức bước đi trên con đường “đồ long”
Tối qua kinh thành là rơi một trận tuyết lớn, tuyết phủ kín trời như khoác lên cho toàn bộ kinh thành một tấm áo trắng, ở một khu ngoại ô nào đó của kinh thành, trên một bãi đất trống lớn đã dựng sẵn cao đài, bốn phía xung quanh cũng sắp xếp rất nhiều chỗ ngồi.
Trận đầu tiên của Long Kiếm chi chiến sẽ được tổ chức tại đây, nhưng mà nơi này không thuộc về Ám Kiếm cũng chẳng phải của Tiềm Long, đây là một khu đất quốc phòng thuộc quân đội, tuy rằng Long Kiếm chi chiến chỉ có người của Tiềm Long và Ám Kiếm tham gia nhưng hôm nay có mặt ở chỗ này lại không chỉ có người của hai bên mà còn có nhiều người khác, những người này tới quan sát hoặc tới làm trọng tài, ít nhất thì nhìn bề ngoài mà nói, đây sẽ là một trận chiến rất công bằng.
Cái võ đài được dựng tạm thời này toàn bộ phía đông đều có cửa ra vào, còn ba phía khác đều là chỗ ngồi cho khán giả, phía nam là những người thuộc Tiềm Long hoặc người ủng hộ Tiềm Long, phía bắc là những người thuộc Ám Kiếm hoặc ủng hộ Ám Kiếm, còn phía tây thì thuộc về các thế lực trung lập, bao gồm tổ tài phán cũng sẽ ở khán đài phía tây.
Phải đến 9 giờ sáng thì Long Kiếm chi chiến mới chính thức bắt đầu nhưng bây giờ mới 8 giờ mà trên khán đài phía nam người ủng hộ Tiềm Long dường như đã ngồi kín, ở giữa khán đài phía tây cũng có khá nhiều người, thậm chí còn nhiều hơn cả người của Tiềm Long, nhưng mà khán đài phía bắc của Ám Kiếm đến bây giờ vẫn chưa có một người nào hết.
-Ám Kiếm đúng là nghèo nàn mạt thế a. – bên phía khán đài tây có một trung niên nam tử đang than nhẹ:
-Đến bây giờ mà vẫn chưa thấy một bóng người nào, chưa đánh đã sợ rồi sao? Càng chết người hơn là bọn họ không có lấy một người ủng hộ.
-Mọi việc đừng có chỉ nhìn bề ngoài. – một lão nhân mặc quân phục lắc đầu:
-Hôm nay bên Ám Kiếm sẽ không có ai tới đâu vì Kiếm Ngấn đã hạ lệnh trừ những người tham gia Long Kiếm chi chiến và hai vị đặc công cấp cao ra thì không ai được tới đây cả, sắp tới năm mới, lại thêm Long Kiếm chi chiến đã dẫn đến các thế lực ngoài nước chú ý, lúc này nhiệm vụ của họ càng nặng nề hơn, không thể nào phân ra nhiều tinh lực đến tham gia Long Kiếm chi chiến được.
Ngập ngừng một chút, lão quân nhân kia tiếp tục nói:
-Ám Kiếm không hề vì Long Kiếm chi chiến mà quên đi chức trách của mình, chỉ bằng điểm đó đã chứng minh họ đủ tư cách rồi.
-Lão nhân gia ngài nói phải, là tầm nhìn của ta quá hạn hẹp rồi. – trung niên nam nhân gật đầu:
-Nhưng mà ngài nói như thế thì chẳng phải là Tiềm Long chưa đủ tư cách sao?
-Không phải thế. – lão nhân mặc quân phục khẽ lắc đầu:
-Bên Tiềm Long tuy rằng dục vọng tranh quyền lực rất lớn nhưng họ cũng không có quên nhiệm vụ của mình, mặc dù bên họ tới rất nhiều người nhưng bọn họ cũng đã an bài tất cả mọi nhiệm vụ ổn thỏa, bởi vì bọn họ có rất nhiều nhân thủ, cho nên người tới đây cũng rất nhiều, nhưng điều này cũng nói lên một việc.
-Việc gì? – trung niên nam nhân vội vàng hỏi.
-Tiềm Long đã quá nhiều người. – lão nhân mặt quân phục nhàn nhạt đáp.
Trung niên nam nhân nhìn khán đài nam một cái sau đó bộ dáng như suy tư vấn đề gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, bởi vì lúc này tại cửa ra vào đã xuất hiện một đoàn người hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Trên thực tế thì lúc này tất cả mọi người đều nhiền về phía cửa bởi vì họ biết rằng đặc công của Ám Kiếm cuối cùng cũng đã xuất hiện.
Đi đầu là hai người, một nam một nữ, nam lãnh khốc vô tình, nữ trên mặt có một vết dao lớn, chính là Lãnh Khốc và Ninh Tâm Tĩnh. Phía sau hai người vẫn là một nam một nữ, nam mặc áo gió màu đen, nữ mặc áo gió màu trắng, nhưng rõ ràng là người nữ càng làm người ta chú ý hơn, tóc bạc dài tới eo, chân trần bước trên đất, mỹ mạo phi phàm, phong hoa tuyệt đại…
Đôi nam nữ này tất nhiên là Đường Kim và Tống Oánh, hai người không hề cố kị gì mà nắm tay nhau cũng tiến vào, động tác thân mật như xung quanh không hề có người tồn tại vậy.
Theo sau Đường Kim và Tống Oánh là tám người khác trong Đồ Long tiểu tổ, tám người xếp thành một hàng dọc thẳng bước tiến vào lễ đài, trên mặt đều là biểu tình éo sợ đời.
-Không ngờ có nhiều người nghênh đón chúng ta như vậy! – Đường Kim đột nhiên cảm khái một câu, thanh âm của hắn không lớn nhưng lại vừa đúng truyền vào tai tất cả mọi người nhất thời làm cả đám người của Tiềm Long trong lòng thầm mắng con hàng này quá là tự sướng, ai thèm nghênh tiếp hắn chứ?
-Các người lên khán đài trước đi, ta đi chào hỏi mấy người quen trước đã. – Đường Kim nói với mấy người khác.
Mấy người kia lập tức gật đầu rồi bao gồm cả Tống Oánh, 11 người rất nhanh đã lên trên khán đài bắc, chỉ có Đường Kim vẫn đang đạp trên tuyết hướng về phía khán đài nam bước đi.
-Thu Phong Hàn, ngươi còn chưa chết à? – Đường Kim nhìn chằm chằm vào một nam thanh niên:
-Thuốc lần trước mùi vị thế nào hả? Có muốn thử thêm lần nữa không?
-Ta đi trước, các người nói tiếp nhé! – Thu Phong Hàn không nói hai lời, quay đầu bỏ đi, chốc lát đã mất hút.
Bốn phía nhất thời ồn ào hẳn lên, đây là chuyện gì thế? Tên gia hỏa này chỉ nói có một câu mà đã dọa một cao thủ bên Tiềm Long chạy mất?
Đang lúc những người này cảm thấy nghi hoặc thì Đường Kim lại nói tiếp, hắn quay đầu về một hướng, trên mặt lộ ra một nụ cười xán lạn:
-Băng Đường mỹ nữ, chúng ta lại gặp mặt rồi, các nàng có nhớ takhông? Thực ra ta rất nhớ các nàng đấy!
Lời này vừa nói ra thì xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận