Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 100. Bắt nạt

Chương 100: Bắt nạt
“Là nó là nó, thằng ăn mày cha mẹ không cần vừa bẩn vừa hôi, lêu lêu lêu lêu…” Mấy đứa trẻ trông còn cao hơn Trụ Tử nhỏ một chút, người nào cũng làm mặt quỷ với Trụ Tử nhỏ và chế giễu cậu bé.
Cơm Nắm nhỏ nhận ra một người trong số đó là Đại Thụ đã ăn trộm hồng nhà mình, bị cậu bé ném đá trúng đầu.
Cơm Nắm nhỏ rất tức giận mới nhặt một viên đá nhỏ lên nắm trong tay theo thói quen, nhưng cậu bé nghĩ đến lời cha không thể chủ động ra tay, nếu tùy tiện ra tay người khác sẽ cảm thấy cậu bé là trẻ hư, sẽ trách cha mẹ cậu bé không biết dạy con, cho nên lần này Cơm Nắm không chủ động đánh bọn họ.
Đại Thụ nhìn thấy Cơm Nắm nhỏ lập tức hô: “’Chạy mau! Đứa trẻ hư đó lại muốn ném đá đánh người đó! Cục u trên đầu tao là do nó ném ra đấy!”
Một đứa trẻ khác có vóc người to hơn một chút đáp với vẻ khinh bỉ: “Chạy cái gì mà chạy, chúng ta đông người hơn, muốn đập thì cũng là chúng ta đập chết bọn nó! Mau nhặt đá!”
Trụ Tử nhỏ thấy thế vội lau nước mắt còn chưa khô trên mặt, sau đó nhặt một cục đá to siết trong tay, im lặng đi tới trước mặt Cơm Nắm, che cậu bé ở phía sau mình rồi giơ cục đá lên cao hơn đầu, hung dữ nói: “Tới đây xem nào! Tao xem đứa nào trong bọn mày dám ra tay, dù sao tao cũng không cha không mẹ, tao đánh chết bọn mày, một đứa thì tính một!”
Bắt nạt cậu bé thì được nhưng tuyệt đối không được bắt nạt Cơm Nắm nhỏ!
Trụ Tử nói xong, dùng sức đập mạnh cục đá trên tay vào cọc gỗ mục bên đường.
Cọc gỗ tàn tạ đã hơi mục nát, bị Trụ Tử nhỏ đập như vậy lập tức vỡ nát bét, vụn gỗ bay tứ tung.
Cậu bé ngồi xổm xuống nhanh chóng nhặt một cục đá to hơn trước, ra vẻ định đập bọn họ.
Mấy đứa trẻ ngỗ nghịch đều sững sờ, nhao nhao lùi lại, Trụ Tử nhỏ bị bọn nó bắt nạt lâu như vậy nhưng chưa bao giờ từng phản kháng lấy một lần, có đạp vào cặp sách của cậu bé thì cậu bé cũng không ho he một tiếng, sao đột nhiên lại hung dữ như vậy.
Đúng vậy, vua cũng thua thằng liều, Trụ Tử nhỏ không cha không mẹ, sức lực lại lớn, ngay cả cọ gỗ còn có thể đập nát vậy có đập chết bọn nó cũng không thể tìm cha mẹ tính sổ được, đá trong tay mình còn chưa lớn bằng cái trong tay của người ta kia kìa!
Dưới sự cân nhắc, “lạch cạch” một tiếng, mấy đứa trẻ ngỗ nghịch giống như một đám ô hợp chạy tản ra.
Cơm Nắm nhỏ đứng ở phía sau Trụ Tử nhỏ sợ ngây người, nhìn viên đá nhỏ trong tay mình rồi lại nhìn cục đá to trong tay Trụ Tử, sau đó lại nhìn đám gà con sợ hãi chạy tứ tung đó, Cơm Nắm nhỏ nghi ngờ sâu sắc mẹ đã nhìn lầm rồi đi, Trụ Tử nhỏ hung dữ như vậy, chắc hẳn không có người nào bắt nạt mới phải?
Trụ Tử nhỏ ném cục đá trong tay mình, quay đầu nhìn Cơm Nắm: “Không sao, tụi nó đi rồi, chúng ta mau đi hái ớt thôi, dì Tô còn đang đợi nấu cơm.”
Cơm Nắm nhỏ ném viên đá nhỏ trong tay đi, nhảy chân sáo đi phía sau Trụ Tử nhỏ.
“Trụ Tử nhỏ, bây giờ em tin không có người nào dám bắt nạt anh nữa rồi, nhưng tại sao anh không muốn vào trường học vậy? Ngay cả mẹ em cũng đang đọc sách, mỗi ngày cũng dạy em học, Bánh Đậu nhỏ cũng đang viết chữ nữa, mẹ chắc hẳn không thích trẻ nhỏ không thích đi học đâu.”
Trụ Tử nhỏ nhìn con đường rộng thênh thang trước mặt có loại cảm giác không thể nói rõ, giống như có đường có thể đi. Nếu như cậu bé lớn hơn một chút, sẽ biết đây chính là đột nhiên giác ngộ.
Trụ Tử nhỏ lắc đầu cười, không trả lời câu hỏi của Cơm Nắm mà bảo: “Cảm ơn em Cơm Nắm, còn có cả gia đình em nữa, sau này anh có chuyện nhất định sẽ nói với mọi người.”
Nhưng loại chuyện nhỏ này tạm thời không cần làm phiền mọi người, Trụ Tử nhỏ thầm nghĩ, sau này cậu bé cũng sẽ không để người khác bắt nạt nữa, càng sẽ không để người khác bắt nạt bạn tốt Cơm Nắm của cậu bé.
Cậu bé nhất định cũng sẽ chăm chỉ đọc sách và làm một đứa trẻ ngoan được dì Tô yêu thích.
Hai đứa trẻ đi nửa ngày vẫn chưa hái được ớt về nhà, Hàn Thành đã tan làm về nhà rồi, đang lúc kiểm tra tay của Bánh Đậu nhỏ rồi đổi thuốc cho cậu bé. Bánh Đậu nhỏ vừa ngoan vừa yên tĩnh, sẽ không lộn xộn cho nên tay được dưỡng rất tốt, đến giờ đã hồi phục không tồi, tuần sau chắc hẳn có thể không cần băng bó nữa.
“Hôm nay Bánh Đậu nhỏ đã mở miệng gọi em đó.” Tô Tiếu Tiếu ngồi xổm xuống xoa đầu Bánh Đậu nhỏ, cong đôi mắt lại, chia sẻ niềm vui với Hàn Thành.
“Thật sao?” Hàn Thành nhìn đứa con trai đáng yêu, dễ thương lại rất yên tĩnh này, sao lại khó tin như vậy nhỉ?
“Bánh Đậu nhỏ, gọi cha đi?”
Bánh Đậu nhỏ phồng má, nghiêng cái đầu nhỏ, đôi mắt to sáng ngời đen láy liếc mắt nhìn Hàn Thành, lắc đầu rồi lại thu tầm mắt về nhìn Tô Tiếu Tiếu.
Hàn Thành: “…” Con trai đang ghét bỏ anh sao? Anh không nhìn lầm đấy chứ?
Tô Tiếu Tiếu vui vẻ bật cười ha ha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận