Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 546: Luật pháp

Tô Tiếu Tiếu thu lại nụ cười, người mẹ này của Điềm Điềm còn vô sỉ hơn cả cô nghĩ, khi vào đội vì lén lười nhác mà lừa người thành thật giúp cô ta làm việc. Bây giờ về thành lại trở mặt không nhận người, còn không nhận cả Điềm Điềm, vì gom tiền vốn cho người bây giờ mở tiệm mà còn muốn tới mưu đoạt gia sản của bà cụ hiền lành, cô ả thật sự biết bóp quả hồng mềm đấy.
Tô Tiếu Tiếu xoa đầu Bánh Bao nhỏ: “Đều là mấy lời mắng người không dễ nghe, Bánh Bao nhỏ không thể học. Cô lại dặn dò hai anh lớn: “Trụ Tử và Cơm Nắm chăm sóc cho em trai em gái, mẹ phải ra ngoài một chuyến, hôm nay bà Triệu không thể đi làm ở tiệm các con cũng có thể tới tiệm giúp, đói thì ăn ở tiệm.
Trong đám trẻ chỉ có Trụ Tử biết đã xảy ra chuyện gì, cậu bé xung phong nhận việc: “Dì, cháu đi chung với dì, người đàn ông đó rất cao lớn một mình dì đi cháu không yên tâm.
Những đứa trẻ khác đều chẳng hiểu gì, chỉ có Cơm Nắm nhỏ thông minh đoán ra được đại khái đã xảy ra chuyện gì: “Mẹ Điềm Điềm muốn tới giành nhà của Điềm Điềm có phải không ạ? Con cũng đi giúp luôn”
Bánh Đậu nhỏ cũng nói: “Con cũng muốn đi giúp.
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu bảo: “Cũng không phải đi đánh nhau không cần đông người như vậy, các con đi rồi chỉ vướng tay vướng chân, yên tâm đi, bọn họ không dám ra tay đâu, hoặc là nói bọn họ ra tay càng tốt, vừa vặn cho mẹ cơ hội tiễn bọn họ tới đồn cảnh sát.
Cô nhìn đám trẻ và bảo: “Nghe lời, đều ngoan ngoãn ở nhà cho mẹ”
Sau khi cô đi rồi, mấy đứa trẻ vẫn không yên tâm.
Trụ Tử nói: “Anh cứ cảm thấy hai người đó không phải người tốt gì, người phụ nữ đó vừa cao vừa khỏe, dì Tô yếu như vậy chắc chắn sẽ chịu thiệt.
Cơm Nắm vuốt cằm bảo: “Nếu như bọn họ động vào một cọng tóc của mẹ em thì em sẽ cho bọn họ không còn đường mà ăn.
Bánh Đậu nhỏ nghe thấy cũng chỉ có thể sốt ruột, cậu bé nghe lời mẹ nhất mẹ bảo cậu bé ngoan ngoan ở nhà, cậu bé chắc chắn sẽ không tùy tiện bám theo: “Anh hai, hay là chúng ta tới trường học tìm cha về giúp đi?” Cơm Nắm lắc đầu bảo: “Tạm thời không cần, chú Tiểu Ngũ có ở gần đây không?” Cậu bé hỏi Trụ Tử.
Trụ Tử đáp: “Chắc là có, gần đây chú ấy giúp anh tìm nhà, mỗi ngày đều qua đây.
Cơm Nắm nói: “Trụ Tử, anh đi tìm chú Tiểu Ngũ đi, nếu tìm được thì kêu chú ấy giúp, không tìm được thì anh lén quan sát, khi cần thiết hãy xuất hiện.
Trụ Tử gật đầu: “Được, em chăm sóc em trai em gái cẩn thận.
Tô Tiếu Tiếu mặc áo khoác ra cửa, tới đến cửa nhà Điềm Điềm đã nghe thấy tiếng cãi nhau. “Chuyện đã nói rõ mà bà còn hối hận sao? Bây giờ bà có ý gì? Dự định trả đứa con ghẻ này cho tôi hay là tính lên tòa hả? Cho dù bà trả đứa con ghẻ này cho tôi thì lên tòa bọn họ vẫn sẽ chia một nửa tiền bán nhà cho tôi. Tôi là vì muốn tốt cho bà mà thôi, tránh cho bà đã từng này tuổi rồi còn phải lên tòa.
Cha của Đường Điềm Điềm là Đường Chí Trung hôm nay xin nghỉ ở xưởng, anh ta ôm con gái, nhìn người vợ cũ hung hăng ngang ngược giống như hai người khác nhau so với lúc về quê cũng đã khiếp sợ đến không nói được thành lời.
Sau khi bà nội Điềm Điềm được Tô Tiếu Tiếu cho uống một viên thuốc an thần, người cũng đã bình tĩnh hơn nhiều, lời nói cũng có sức hơn: “Cô không cần lừa tôi, tôi không hiểu pháp luật như cô cũng không có một em
họ làm luật sư gì đó, ngược lại tôi muốn xem xem tòa án nào dám chia một nửa nhà của tôi cho một ả đàn bà bỏ chồng bỏ con như cô. Cô nghe cho rõ đây, đây là nhà của tôi, đừng nói là không liên quan gì đến cô, chỉ cần tôi không bằng lòng sang sổ thì cho dù là Đường Chí Trung cũng không liên quan gì!”
“Bà!” Mẹ Điềm Điềm tên là Mã Tiểu Lệ, cô ả hoàn toàn không ngờ mới qua vài ngày mà Triệu Tân Muội không những không bán nhà đi mà còn lật lọng quỵt nợ, thái độ xoay ngoắt một trăm tám mươi độ so với ngày đó. Chuyến đi này hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của cô ả, rốt cuộc mấy ngày này đã xảy ra chuyện gì? Em trai luật sư của Mã Tiểu Lệ liếc mắt ra hiệu với cô ả, rồi nói với Triệu Tân Muội bằng giọng dịu dàng: “Thím, có khả năng thím không hiểu luật pháp cho lắm, hứa hẹn ngoài miệng cũng có hiệu lực pháp lý. Một luật sư như cháu thân là người làm chứng ngày đó đã nghe thấy thím đồng ý chuyện này, giao ước của chúng ta xem như đã đạt thành. Bây giờ thím đòi lật lọng, đợi lên tòa án cháu nói ra, thẩm phán nên phán thế nào vẫn sẽ phán như vậy. Sau khi bọn cháu đưa Điềm Điềm đi, các thím vẫn phải đưa tiền trợ cấp hàng tháng cho con bé. Một nửa căn nhà không phải bọn cháu lấy cho mình mà là để đảm bảo cho cuộc sống sau này của Điềm Điềm, cũng không thể người và nhà đều cho một mình thím chiếm hết, thím nói xem có đạo lý này hay không?”
1025 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận