Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 613: Thay đổi

Tô Tiếu Tiếu đáp: “Cho dù thay đổi thế nào, còn không phải anh vẫn là cậu hai của tụi nó hay sao? Cái này cũng
không thay đổi được đúng không?”
Tố Chấn Hoa sững sờ, lập tức lộ ra hàm răng trắng: “Đúng, không còn sớm nữa, chúng ta mau về sớm một chút,
cha mẹ còn đang ở nhà đợi”
“Em đi
mua chút đồ trước đã” Hàn Thành nói.
Tô Chấn Hoa nghĩ đến anh định làm gì mới kéo anh lại bảo: “Không cần không cần, hôm nay mẹ giết gà, cha còn
mua một con cá trắm cỏ mấy cân, nói là muốn làm cá ba món, đồ ăn đủ rồi em.
Hàn Thành thầm nghĩ vậy là anh không hiểu sức chiến đấu của đám sói con này rồi, Bánh Bao nhỏ một chọi ba,
hai đứa trẻ khác cũng là tiểu tử choai choai ăn sập nhà, rất tốn đồ ăn.
Lên máy kéo, Cơm Nắm và Trụ Tử đã nôn nóng hỏi tình hình của Đại Bảo và Tiểu Bảo. Nhưng trong xe kéo “mui
trần” nói chuyện vô cùng tốn sức, câu được câu mất bị gió ăn mất, hoàn toàn không nghe rõ, Cơm Nắm và Trụ
Tử chỉ đành đợi đến nơi rồi hỏi sau.
Đám trẻ trời sinh thích tự nhiên, mấy đứa nhỏ vẫn luôn vô cùng thích thôn Tô Gia, lần này mùa hè trở về lại càng
vô cùng hưng phấn.
Mùa hè nắng chói chang mây trôi đầy trời, đám trẻ mang theo tâm trạng tốt đón ánh nắng chiều, cùng với xe
keo vang ầm ầm một đường tiến thẳng về thôn Tô Gia…
Cùng với một ánh chiều tà cuối cùng của hoàng hôn, xe kéo ầm ầm vững vàng dừng lại trước cửa lớn của nhà họ
Tô.
Ba đứa trẻ nhà họ Tô đã sớm trông mòn con mắt đợi ở cửa, chưa đợi xe kéo dừng lại đã lao tới gọi “cô chú, Cơm
Nắm, Trụ Tử, Bánh Đậu nhỏ…” không ngừng.
Lúc nhỏ luôn cảm thấy thời gian trôi quá chậm, đối với người lớn mà nói một hai năm có khả năng chỉ hơi lướt qua một cái, nhưng đối với một đứa trẻ mà nói đó thật sự là thời gian vô cùng dài.
Tiểu Bảo xông tới trước nhất, người đầu tiên xuống khỏi xe kéo là Hàn Thành, anh nửa ôm Tô Tiếu Tiếu xuống,
chân cô còn chưa chạm đất đã bị Tiểu Bảo lao tới ôm chặt cả hai người: “Cô chú ơi, Tiểu Bảo nhớ cô chú lắm đó!”
Hàn Thành nhìn đứa trẻ choai choai đã nhảy giò đến ngang tai mình cũng biết mấy năm này cậu bé cũng không
ngừng rèn luyện, trong đầu không khỏi nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên cùng Tô Tiếu Tiếu tới thôn Tô Gia, khi
ấy Tiểu Bảo vẫn còn là một đứa nhỏ chưa cao đến eo anh.
Nhìn con lớn lên mới cảm thấy thời gian nhanh như chó chạy ngoài đồng.
Hàn Thành vỗ vai Tiểu Bảo: “Đều đã thành thiếu niên nhỏ cả rồi”
Tiểu Bảo nghe được mà mừng rỡ, so cơ bắp của mình: “Ngày nào cháu cũng luyện tập, đã cao hơn cả anh Đại
Bảo rồi đấy ạ.
Tô Tiếu Tiếu xoa đầu cháu trai: “Đúng, lớn rồi, cũng chắc chắn hơn rồi.
Tiểu Bảo vui muốn xỉu, Đại Bảo dắt Bé Út tới cũng tới ôm cô chú.
Tô Tiếu Tiếu cúi người bé Bé Út lên: “Bé Út còn nhớ cô không?”
Đứa trẻ nhỏ hơn long phụng thai vài tháng, lần trước trở về còn là một đứa trẻ đi đường không vững nhưng bây
giờ đã có thể chạy nhảy, cũng đã cao ngang Bánh Trôi nhỏ, Bé Út cười ngại ngùng: “Nhớ cô xinh đẹp, còn nhớ cả
chị xinh đẹp ạ.
Tô Tiếu Tiếu và Bánh Trôi nhỏ là hai người đẹp nhất trong trí nhớ của Bé Út, tuy rằng lần trước gặp ngay cả nói chuyện cậu bé còn chưa nói lưu loát nhưng cậu bé vẫn nhớ. Cơm Nắm và Trụ Tử cũng nhảy xuống, thuận tiện bế em trai em gái xuống.
Đám trẻ lâu như vậy chưa gặp, đứa này vui hơn đứa kia, Đại Bảo và Tiểu Bảo tranh nhau ôm Bánh Đậu nhỏ và
đôi long phụng thai. Cơm Nắm và Trụ Tử cũng giành nhau đi ôm Bé Út. Lớn thì ôm xong thì nhỏ ôm, Bánh Đậu nhỏ và Bánh Trôi nhỏ cũng giành nhau ôm Bé Út. Lúc nhỏ Bé Út thích nhất là dính chị Bánh Trôi nhỏ hiển nhiên
cũng vui vẻ đến híp cả mắt lại. Một đám trẻ tay nắm tay vây thành vòng tròn, tiếng cười vui vẻ vang vọng toàn bộ thôn. Lý Ngọc Phụng trên người còn quấn tạp dề chạy ra ngoài, thấy bọn họ hốc mắt lập tức đỏ hoe. Đám trẻ nhìn thấy đều buông tay chạy tới chỗ bà ấy, đồng thanh gọi “bà ngoại bà ngoại,” rồi ôm bà ấy bắt đầu làm nũng. “Mới hơn một năm chưa gặp mà các cháu đều đã lớn như vậy rồi, ngoan, đều là cháu trai ngoan của bà ngoại. Lý
Ngọc Phụng ôm từng đứa trẻ một, khi ôm đến Bánh Trôi nhỏ cuối cùng không nhịn được mà mừng phát khóc: “Bánh Trôi nhỏ nhà chúng ta đã lớn như vậy rồi, còn càng ngày càng giống mẹ nữa. Bánh Trôi nhỏ duỗi tay giúp bà ngoại lau nước mắt: “Bà ngoại không khóc, vui vẻ mới đúng”
Lý Ngọc Phụng nắm bàn tay của Bánh Trôi nhỏ hôn một cái: “Bà ngoại không khóc, bà ngoại vui lắm, nhìn thấy
các cháu bà vô cùng vui?
Tô Tiếu Tiếu cũng đi qua ôm Lý Ngọc Phụng và con gái, nũng nịu gọi một tiếng “mẹ”1016 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận