Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 231: Về nhà

Giọng nói của Tô Tiếu Tiếu vừa đáng yêu vừa mềm mại, khi lải nhải lại mang theo chút âm khàn của mệt mỏi,
còn có hơi làm nũng một cách vô thức, nói rồi âm thanh cũng không còn nữa.
Lúc này Hàn Thành mới để ý thấy quầng thâm dưới mắt vợ, đâu phải chỉ mấy buổi tối không ngủ thôi đâu, có
khả năng chính là từ sau khi anh ra ngoài cô đã không ngủ ngon được cho lắm.
Hàn Thành đi đến một bên khác của giường, nắm tay cô kéo tới bên môi hôn một cái rồi nhìn gương mặt say ngủ của cô, nghe tiếng nước muối sinh lý nhỏ từng giọt từ ống nhỏ giọt truyền vào trong người cô. Hàn Thành cứ lặng lẽ nhìn vợ như vậy hơn một tiếng, thẳng đến khi bình dung dịch chảy hết, anh giơ tay nhìn
giờ thấy đã qua mười giờ rồi, nếu không phải ở nhà còn có ba đứa trẻ gào khóc đòi ăn thì anh cũng muốn ở lại nơi này nghỉ ngơi với cô, trông cô thật sự quá mệt mỏi.
Hàn Thành tìm bông tăm vô trùng và băng dán rồi cẩn thận rút kim ra.
Tô Tiếu Tiếu vẫn tỉnh lại từ trong mơ, Hàn Thành trầm giọng bảo: “Em yên tâm ngủ đi, anh đi tìm xe đưa em về.
Tô Tiếu Tiếu mí trên mí dưới đánh nhau, nghe được giọng nói của Hàn Thành lại yên tâm ngủ tiếp. Hàn Thành tìm viện trưởng mượn xe về nhà, sau đó khom người cẩn thận ôm Tô Tiếu Tiếu lên. Tô Tiếu Tiếu lại
tỉnh, híp mắt nhìn gương mặt tuấn tú của anh, Hàn Thành hôn cô: “Không sao, em cứ ngủ đi, chúng ta về nhà. Tô Tiếu Tiếu tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh, nhíu mày bảo: “Em muốn đi vệ sinh. Hàn Thành ôm cô đi một chuyến tới nhà vệ sinh, khi ra ngoài, Tô Tiếu Tiếu lại nằm trong lòng anh ngủ tiếp.
Chủ nhiệm Hàn cao lớn tuấn tú ôm người vợ nhỏ xinh đi qua quầy tiếp tân, y tá nhỏ có gương mặt tròn muốn mở miệng chào hỏi lại bị Hàn Thành dùng ánh mắt ngăn lại, khiến cô ta đành khép chặt miệng lại. Sau đó y tá nhỏ kiễng mũi chân nhìn chủ nhiệm Hàn giống như sợ làm vỡ bảo bối mà cẩn thận đặt vợ lên ghế
sau, nhỏ giọng nói gì đó rồi lại cúi đầu, sau đó mới nhẹ nhàng đóng cửa xe quay về ghế lái, chậm rãi lái xe rời
khỏi
bệnh viện.
Y tá trưởng lại gõ lên đầu y tá nhỏ: “Hồi hồn đi, em cứ nhìn chằm chằm vào chủ nhiệm Hàn người ta làm gì?” Thẩm Chiêu Chiêu lắc đầu với vẻ mặt ngưỡng mộ: “Trước giờ em không biết chủ nhiệm Hàn mặt lạnh lại có thể
dịu dàng như vậy đấy, em chỉ thấy rất ngưỡng mộ vợ của chủ nhiệm Hàn mà thôi.
Y tá trưởng bảo: “Vậy em cũng phải xem vợ của chủ nhiệm Hàn là người thế nào chứ, em đã từng trông thấy
bộ dáng dịu dàng của cô ấy khi đối xử với con chưa? Em đã từng thấy lũ trẻ thân thiết với mẹ kế còn hơn cả mẹ ruột chưa?”
Còn cô ta đã từng thấy rồi, đã mấy lần cô ta từ xa nhìn thấy vợ của chủ nhiệm Hàn đều là khi cô cúi người hoặc là ngồi xổm xuống nói chuyện với các con, trên mặt luôn là nụ cười dịu dàng, trong đôi mắt sáng ngời của đứa
trẻ đều là vẻ quấn quýt và nụ cười mỉm tin tưởng, người phụ nữ có thể làm mẹ kế đến mức độ này hiển nhiên đáng để được chủ nhiệm Hàn đối xử dịu dàng như vậy rồi.
Lúc này đã hơn mười giờ tối, đã sớm qua giờ ngủ của đám trẻ, bình thường giờ này Bánh Đậu nhỏ đã sớm nghe
mẹ dùng giọng nói dịu dàng nhất kể chuyện rồi tiến vào giấc ngủ ngọt ngào, bây giờ chính là lúc ngủ ngon nhất.
Mà tối nay, cậu bé lại bám vào khung cửa, mở to mắt nhìn về phía cha đã chạy đi không chịu nhúc nhích, cái miệng nhỏ mím chặt, bộ dáng rất đáng thương.
Hai anh trai cũng vậy, mỗi người ở một bên trông em, cho dù Tiểu Đỗ nói thế nào thì bọn trẻ cũng không chịu
vào
nhà ngủ. Tiểu Đỗ thầm nghĩ, cũng may chủ nhiệm Hàn lấy được một người vợ tốt, bằng không mấy đứa trẻ đáng yêu này
không có mẹ sẽ đáng thương biết bao.
Hai cái đèn xe sáng choang đột nhiên tiến tới gần từ phía xa, chiếc xe chậm rãi lái vào trong tầm nhìn của lũ trẻ,
ba đứa trẻ đứng bật dậy xông tới, Tiểu Đỗ muốn kéo lại cũng không kéo được.
Xe của Hàn Thành lái rất chậm, từ xa đã nhìn thấy ba đứa trẻ chạy qua lại càng không dám lái tới nữa mà dừng lại
tại chỗ, anh đẩy cửa xe đi xuống, chạy bước nhỏ tới ôm Bánh Đậu nhỏ xông tới trước nhất.
Anh nhỏ giọng nói: “Trước tiên đừng làm ồn, mẹ không sao, chỉ là rất mệt nên đang ngủ ở trên xe, lát nữa cha
mở cửa xe ôm mẹ vào nhà ngủ, các con ngoan một chút đừng ồn ào đánh thức mẹ, được không?”
Ba đứa trẻ nghe nói Tô Tiếu Tiếu không sao cũng yên tâm, nghiêm túc gật đầu.
Hàn Thành xoa đầu từng đứa trẻ một rồi an ủi bọn trẻ: “Mẹ nói mấy ngày cha không có ở nhà, các con đều rất
giỏi rất ngoan, kêu cha biểu dương các con cho tốt, bây giờ các con vào nhà trước, để cha lái xe đến cửa nhà
mình đã”
1003 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận