Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 418: Chân giò kho

“Ừ thơm, nhưng vẫn chưa đến giờ cơm đâu, đợi buổi trưa ăn cơm mọi người cùng ăn, có được không?”
Bánh Bao nhỏ chép miệng, nhìn chằm chằm vào vịt nướng với đôi mắt mong chờ, nhưng cậu bé là trẻ ngoan nghe lời mẹ nói nên vẫn gật đầu: “Được…”
י
Buổi trưa ăn vịt nướng, buổi tối ăn chân giò kho nước tương, Tô Tiếu Tiếu đều chế biến theo cách làm truyền thống nhất và thuần túy nhất.
Buổi trưa ăn vịt quay kèm với bánh xuân tự chế, hành lá, tương ngọt, mùa này không có dưa chuột nên đồ ăn
kèm là rau sống để chống ngấy.
Chân giò kho nước tương buổi tối lại phải hâm nóng lại, dùng bánh xuân đặc biệt làm nhiều vào buổi trưa cuốn
thêm với giá đỗ và rau hẹ hơi để ráo nước.
Đừng nói là vợ chồng Tô Chấn Trung và Tô Chấn Hoa, ngay cả Tô Vệ Dân sống hơn nửa đời người vẫn là lần đầu
tiên biết lại còn có cách ăn vịt quay và chân giò như vậy, cũng đều nhờ phúc của con rể và Trụ Tử. Ngày tháng đoàn tụ luôn trôi qua vô cùng nhanh, Lý Ngọc Phụng biết ngày mai Hàn Thành phải về vội còn đi
làm, buổi chiều lại dẫn lũ trẻ đi tới đất phần trăm đào một đống khoai lang to, lũ trẻ dẫn Trụ Tử tới khu đất phần trăm đào ổ khoai, còn bà ấy gánh khoai lang về trước định trực tiếp nhét vào cốp sau.
Hàn Thành thấy khoai lang chất đầy hai sọt lại tươi mới cũng nhíu mày: “Mẹ, thế này nhiều quá rồi, để lại ở nhà
ăn đi ạ, không cần nhiều như vậy đâu”
Lý Ngọc Phụng lắc đầu: “Không nhiều không nhiều, Cơm Nắm thích ăn khoai lang tươi mới, mình nó một bữa ăn
hai củ rồi, Bánh Bao nhỏ cũng thích ăn, trẻ con trong nhà đông một ngày nấu tám đến mười củ chỉ nửa tháng cũng ăn hết”
Hàn Thành chỉ đành trơ mắt nhìn Lý Ngọc Phụng dùng khoai lang lấp nửa cốp sau.
Khoai lang vừa được cất xong, bà ấy lại bảo: “Hàn Thành, con đừng đóng cửa xe trước, đợi mẹ đựng đồ khác lên
nữa”
Hàn Thành cảm thấy mỗi lần mình về đều như quỷ vào thôn quét đầy một xe vật tư trở về.
Anh không có cách nào khác, chỉ đành tìm Tô Tiếu Tiếu: “Mẹ đang chuyển đồ vào xe, em đi xem chút đi, anh sợ
mẹ lại cất cả cá khô và thịt muối trong nhà vào, anh không khuyên được.
Tô Tiếu Tiếu đặt sách xuống, duỗi tay về phía anh.
Hàn Thành bước tới ôm đầu cô xoa: “Mau đi đi, lỡ như mẹ nhanh tay nhét cả dưới gầm ghế vậy lát nữa cũng
không tìm được đâu.
Lý Ngọc Phụng đã từng làm chuyện này, sợ bọn họ không cần nên nhét dưới gầm ghế, đợi lái xe rồi mới nói cho
bọn họ biết, lúc đó muốn lấy xuống cũng không kịp nữa rồi.
Tô Tiếu Tiếu ôm eo Hàn Thành cọ cọ: “Đồng chí Hàn Thành. con rể tốt không cần của hồi môn của nhà mẹ đẻ,
còn không lấy đồ của nhà vợ giống như anh thật sự không nhiều đâu.
Hàn Thành cúi đầu thơm cô: “Cha mẹ có thể nuôi dạy ra một cô con gái ngoan như em cũng không nhiều, anh
báo đáp cha mẹ còn không kịp ấy chứ.
Tô Tiếu Tiếu mặt mày rạng rỡ: “Vậy anh hôn em một cái đi, em sẽ giúp anh chặn tay mẹ chuyển đồ lên xe mình”
Hàn Thành dở khóc dở cười, nắn gương mặt cô rồi hôn một cái lên môi: “Nơi này rốt cuộc là nhà mẹ em hay là
nhà mẹ anh đây?”
Tô Tiếu Tiếu cong đôi mắt nhìn anh: “Nhà mẹ chúng ta”
Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Hàn Thành, khi Tô Tiếu Tiếu đi ra trong tay Lý Ngọc Phụng đã cầm một
khúc thịt muối đang tìm chỗ nhét vào.
“Mẹ dừng tay, con nói không cần thịt muối, để lại cho nhà mình rồi ăn còn gì, sao mẹ còn lấy cho con nữa?” Lý Ngọc Phụng đáp: “Cái này nào phải cho con? Cái này cho Cá Nhỏ, lần trước thằng bé ôm nguyên một con vịt muối về nhà mình, cho nó hai miếng thịt muối thì đã sao? Cá Nhỏ tính cách cũng tốt, mẹ cũng hơi nhớ nó rồi” Tô Tiếu Tiếu đáp: “Lần trước mẹ kêu thằng bé cầm cá khô về nhà con có chia cho thằng bé một nửa rồi. Mẹ, bộ đội thật sự không thiếu thịt, mẹ để lại cho nhà mình ăn đi. Chị Ngọc Hoa rất thích mấy thổ sản vùng núi và đậu cô ve khô gì đó. Thứ mà cha mẹ cảm thấy quý giá ở trong mắt người thành phố có khả năng không phải, ví dụ như kẹo sữa thỏ trắng, ở chỗ chúng ta vô cùng đắt đúng không? Nhưng ngày nào Cá Nhỏ cũng coi như đồ ăn vặt, thằng nhỏ có khả năng còn thích mấy củ khoai lang tươi mà mẹ đào như Cơm Nắm hơn ấy” Ơn như nhỏ nước báo ơn như suối nguồn chính là chỉ loại người như Lý Ngọc Phụng, thật ra mỗi lần Tô Tiếu Tiếu mang đặc sản địa phương từ nhà về bộ đội đều sẽ chia cho nhà Châu Ngọc Hoa một phần. Nhà Triệu Tiên
Phong thật sự không thiếu thịt, ngược lại rất thích mấy loại đồ khô và thổ sản vùng núi của nông gia này.
“Thật sao? “Lý Ngọc Phụng bán tín bán nghi.
1021 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận