Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 206: Hỏi han

Thủ trưởng gật đầu tán thưởng: “Trương Trụ đánh bậy đánh bạ được sắp xếp đến nhà cậu là tốt nhất, tôi biết con người cậu, tôi không cần nói thì cậu vẫn sẽ đối xử tử tế với cậu bé, có các cậu chăm sóc là tôi rất yên tâm, tiểu tử cậu lại còn biết thương người, yên tâm đi, tình hình của vợ cậu tôi cũng sẽ trực tiếp nói với bên đội tuyên truyền đó.
Đồng chí Tô là một nhân tài hiếm có, tôi cũng nghe nói lãnh đạo ở bên trường tiểu học cũng qua đây đòi người, như vậy đi, tránh để người ngoài đàm tiếu thì tạm thời cô ấy có thể mang thân phận nhân viên ngoài biên chế trực thuộc bộ phận tuyên truyền, sau này cũng không do đội tuyên truyền quản lý, công việc bên ngoài không liên quan đến cô ấy, cô ấy còn kiêm dạy thay ở trường tiểu học, tiền lương phúc lợi vẫn phát đầy đủ, nhưng không nói ra bên ngoài, trong lòng cậu tự biết là được”
Thủ trưởng làm như vậy cũng là có ý chăm sóc Trụ Tử, dù sao điều kiện sống của nhà Hàn Thành tốt thì mức sống của Trụ Tử mới tốt hơn được, cho nên ngoài mặt không thể chăm lo quá nhiều nhưng trong tối lại lén
chăm sóc một chút cũng không ảnh hưởng gì.
Hàn Thành cảm ơn thủ trưởng.
Thủ trưởng phất tay: “Nếu như đội tuyên truyền không thông qua phương án thiết kế này thì cô ấy vẫn phải thiết kế lại, đây là công việc của cô ấy.
Hàn Thành nở nụ cười tự tin: “Chỉ cần mắt của người ở đội tuyên truyền không có vấn đề thì không có lý bỏ qua”
Thủ trưởng liếc mắt nhìn anh: “Tiểu tử nhà cậu lấy tự tin ở đâu ra vậy?”
Hàn Thành đứng dậy: “Thủ trưởng liếc mắt nhìn là biết ngay? Nếu như không có chuyện gì khác thì tôi xin về đi làm trước”
Thủ trưởng phất tay: “Đi đi đi đi, đúng rồi, đến thủ đô nhớ thay tôi chào hỏi lão thủ trưởng đấy”
Hàn Thành gật đầu: “Tôi biết rồi.
Sau khi Hàn Thành đi rồi, thủ trưởng mới chậm rãi mở bản thiết kế của Tô Tiếu Tiếu ra, vừa nhìn đôi mắt đã trợn trừng, sau đó bật cười ha ha: “Chẳng trách tiểu tử này lại tự tin như vậy, tuyệt, quả thật là rất tuyệt!”
Tô Tiếu Tiếu nghĩ đến Hàn Thành sắp phải đi đến thủ đô họp còn phải làm chút lương khô để anh ăn trên xe lửa, buổi sáng anh mua ít thịt về, buổi trưa ăn trứng xào cà chua, còn thịt thì để lại đi.
Cô hòa bột rồi để bột nghỉ, lại ngâm ít rau cải phơi khô để dùng, nghĩ ngợi một chút vẫn quyết định vào chợ xem có thứ gì có thể đắp vào được không.
“Bánh Đậu nhỏ, chúng ta đi vào chợ mua thức ăn được không?”
Bánh Đậu nhỏ còn đang chơi với Hoa Hoa, cậu bé vừa định đứng dậy thì Hoa Hoa “cục cục tác” phạch một cái trông có vẻ muốn bay lên, Bánh Đậu nhỏ nhìn nó mà vui vẻ vỗ tay: “Hoa Hoa, giỏi…”
Đột nhiên đôi mắt to của cậu bé chớp vài cái, “a” một tiếng rồi lại ngồi xổm xuống, nhặt lên một quả trứng gà còn nóng hổi từ chỗ mà Hoa Hoa vừa mới ngồi, Bánh Đậu nhỏ vui vẻ muốn xỉu, chạy “bịch bịch” qua chỗ mẹ: “Mẹ ơi, Hoa Hoa, trứng trứng…”
Bánh Đậu nhỏ ngày nào cũng nghe các anh nói tại sao Hoa Hoa không chịu đẻ trứng, sau đó mỗi ngày bé con đều nhìn chằm chằm vào nó xem có đẻ trứng hay không, kết quả thật sự để cậu bé đợi được, cho nên đứa trẻ còn có thể không vui được sao?
“Ôi!” Quả trứng gà không nhỏ, một bàn tay của Bánh Đậu nhỏ cầm không hết. Tô Tiếu Tiếu sợ đứa trẻ không cẩn thận đánh rơi trứng gà mới nhanh chóng nhận qua, màu sắc của trứng gà cũng rất đẹp.
Tô Tiếu Tiếu cũng rất vui vẻ, trước đó Hàn Thành cho Hoa Hoa uống thuốc, đuôi cũng được bôi thuốc nên hình như bệnh của nó đã được chữa khỏi, lông trên đuôi bắt đầu từ từ mọc lại thoạt nhìn có tinh thần hơn rất nhiều. Trụ Tử nói cho ăn giun có thể đẻ trứng nhưng Tô Tiếu Tiếu cũng không để tâm cho lắm, thời buổi này trong nhà có trẻ con đều sẽ đi đào giun cho gà ăn, cũng có một vài con gà mẹ không biết đẻ trứng thật, cô nghe rồi cũng quên đi, không ngờ Hoa Hoa thật sự bắt đầu đẻ trứng.
“Quá tốt rồi Bánh Đậu nhỏ, chúng ta cất quả trứng gà này đi, đợi Hoa Hoa đẻ thêm một ít trứng nữa chúng ta sẽ mời bà Trương dạy ấp gà con thế nào, để Hoa Hoa cũng ấp gà con, được không?”
Bánh Đậu nhỏ nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào trứng gà với vẻ mặt tò mò: “Gà con? Cơm Cơm?”
Tô Tiếu Tiếu bế đứa trẻ lên chuẩn bị ra ngoài: “Đúng vậy, Cháo Bột Mì Cơm từ trong quả trứng gà biến ra đó. Bánh Đậu nhỏ cong đôi mắt lại, vỗ tay: “Được…”
Tô Tiếu Tiếu thơm lên mặt đứa trẻ: “Đi nào, ngày mai cha phải đi công tác, chúng ta đi chợ xem còn gì ngon có thể mua được không”
Khi cô tới thì xưởng chế biến thịt đã dọn vệ sinh xong và đang chuẩn bị đóng cửa, cô nhìn thấy trong thùng nước còn hai con cá trắm đã ngửa bụng nhưng mang cá vẫn còn động đậy, mới tò mò hỏi lão Hồ: “Lão Hồ, con cá này không bán sao?”
991 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận