Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 152. Quần áo mới

Chương 152: Quần áo mới
Lý Ngọc Phụng gọi cô lại, quan sát con gái nhà mình từ trên xuống dưới: “Đều nói người đẹp vì lụa, cái áo sơ mi trắng này của con mặc vào thật sự rất ưng, cực kỳ đẹp, không được, may quần áo cho con còn quan trọng hơn cả trồng rau, vải đâu?”
Mẹ, mẹ thật dễ thay đổi, không phải nói trồng sớm một ngày thì bớt được tiền mua rau một ngày hay sao?
Nhưng cô phải đi dạy, ăn mặc có thể diện một chút cũng không sai, cô tìm toàn bộ vải ra đưa cho Lý Ngọc Phụng: “Vải rất nhiều, mẹ may cho con một bộ mặc để mặc bây giờ là được, còn lại may thành áo bông, làm hết cho chúng ta và lũ trẻ đi ạ.”
Lý Ngọc Phụng phất tay: “Mẹ có áo bông rồi nên không cần dùng, con một bộ, Hàn Thành một bộ, mấy đứa trẻ mỗi người một bộ cũng đã tốn không ít vải rồi.”
Tô Tiếu Tiếu nói: “Quần áo của Hàn Thành đều là bộ đội phát, áo khoác quân đội mà bộ đội của bọn họ phát vô cùng tốt nên không cần làm cho anh ấy đâu. Mẹ, con gom được rất nhiều vải với bông, đủ nên mẹ cứ yên tâm. Đúng rồi, mẹ làm thêm một bộ cho Trụ Tử mặc bây giờ nữa, quần áo của thằng bé toàn vết vá, cũng đừng quên Tiểu Bảo và Đại Bảo.”
“Dù sao cũng may cho các con trước đã rồi nói sau.” Lý Ngọc Phụng bảo.
“Con sẽ về sớm thôi, cơm cứ đợi con về rồi hãy nấu.” Tô Tiếu Tiếu biết trong lòng bà ấy có tính toán nên yên tâm xuất phát đến trường học.
Chủ nhiệm Lưu, hiệu trường và mấy lãnh đạo dường như đang đợi cô tới, cô vừa đẩy cửa bước vào đã thấy mấy lãnh đạo ngồi ở đó.
Tô Tiếu Tiếu chuẩn bị rất đầy đủ, cũng không tốn thời gian, chào hỏi xong đưa giáo án của mình qua.
Cái gọi là nhiều ngày không gặp người đã khác xưa, chủ nhiệm Lưu nhìn đồng chí nữ buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc áo sơ mi trắng với quần đen và giày da đen, đang tươi cười dịu dàng ở trước mặt, vẻ mặt cũng bắt đầu hoảng hốt, ông ta thật sự rất khó liên tưởng cô với đồng chí nữ giản dị mặc bộ đồ đầy vết vá xách thùng gỗ dẫn các con đi ra biển với nhau.
Tình huống thế nào thì nên tôn trọng như thế, về điểm này Tô Tiếu Tiếu phân biệt rất rõ ràng, cô sẽ không mặc áo sơ mi trắng và giày da đi chợ chen chúc với người ta. Nhưng khi nên có thể diện thì cô cũng sẽ không qua loa một chút nào hết.
Mấy người hiệu trưởng nhìn giáo án của cô đều mang vẻ mặt ngạc nhiên, bọn họ tự cho rằng mình cũng được tính là có học vấn nhưng chỉ riêng khoản chữ viết đẹp đó, bọn họ đã không thể so sánh được rồi, càng đừng nói đến giáo án rõ ràng như văn mẫu này. Thế này thật sự có đến mười Trình Lệ Phương cũng không thể so được, lại nhìn vẻ ngoài thoải mái hào phóng và tinh thần dồi dào của cô, một nhân tài ưu tú như vậy đi dạy đám trẻ ở tiểu trường tiểu học cũng thật là nhờ phúc của Trình Lệ Phương, chỉ đáng tiếc phía bên đội tuyên truyền không chịu thả người, bằng không dạy thêm vài lớp sẽ tốt hơn nhiều.
Các lãnh đạo vốn còn định kêu cô dạy một lớp dự giờ trước, đã trực tiếp hỏi cô khi nào có thể đi dạy.
“Thứ hai tuần sau đi.” Tô Tiếu Tiếu đáp: “Ngày mai là tết Trung Thu, mẹ tôi và cháu hiếm khi tới đây một chuyến nên tôi muốn ở bên cạnh họ hai ngày, thứ hai tuần sau sẽ dẫn ba đứa trẻ nhà chúng tôi cùng nhau lên lớp.”
“Ba đứa trẻ? Không phải hai đứa sao?” Chủ nhiệm Lưu ngạc nhiên hỏi.
“Chủ nhiệm Lưu, ông quên mất nhà chúng tôi có ba đứa trẻ sao? Hai đứa lên lớp một không sai, nhưng đứa nhỏ nhất ở nhà không có ai chăm, tôi cũng phải dẫn tới đây học cùng, các ông yên tâm, thằng bé rất ngoan và rất yên tĩnh, ngồi ở hàng cuối cùng đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến người khác.” Tô Tiếu Tiếu dự định đến khi đó sẽ mang theo một cái bảng đen của Hàn Thành tới đây rồi cho Bánh Đậu nhỏ một viên phấn, để cậu bé tự mình vẽ trên bảng đen nhỏ.
Thời buổi này mọi người đều làm như vậy, đây là chuyện có thể hiểu được, cũng có rất nhiều học sinh cấp cao hơn vì trong nhà không có người trông trẻ nên phải cõng cả em trai em gái lên lớp cùng. Nếu không cho dẫn em trai em gái lên lớp vậy rất nhiều đứa nhỏ có thể chỉ học được đến lớp ba, lớp bốn, đặc biệt là bé gái, rất có khả năng phải bỏ học ở nhà trông các em, cho nên phía bên khu tập thể gia đình vẫn rất nhân tính hóa, chỉ cần không ồn ào quá mức thì đều sẽ cho bọn trẻ cõng em trai em gái lên lớp.
Chủ nhiệm Lưu lắc đầu: “Là tôi hiểu sai, tôi tưởng là ba đứa trẻ sẽ cùng nhau học lớp một.”
Tô Tiếu Tiếu: “Chủ nhiệm Lưu, Bánh Đậu nhỏ nhà chúng tôi còn chưa đến hai tuổi, nói chuyện cũng chưa lưu loát bằng ông đâu.”
Lãnh đạo lại hỏi Tô Tiếu Tiếu một vài vấn đề liên quan đến phương diện giảng dạy, Tô Tiếu Tiếu đối đáp rất trôi chảy khiến các lãnh đạo đều tỏ vẻ rất hài lòng, chào đón cô tới đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận