Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 227: Nhẹ nhàng khuyên nhủ

Tô Tiếu Tiếu: “Bài thi của Bánh Đậu nhỏ là bảng đen, mẹ đã chấm điểm rồi, được điểm tuyệt đối!”
Bánh Đậu nhỏ cong đôi mắt to, ngoan ngoãn gật đầu: “Bánh quẩy, trứng trứng.”
Thật là một Bánh Đậu nhỏ thông minh: “Đúng vậy, chính là thi được thành tích một cái bánh quẩy và hai quả
trứng”
Bánh Đậu nhỏ nghiêng cái đầu nhỏ hỏi: “Anh?”
Tô Tiếu Tiếu: “Các anh cũng rất giỏi, cũng thi được nhiều điểm như một bánh quẩy và hai quả trứng”
Lúc này Bánh Đậu nhỏ mới hài lòng quay đầu đi tìm các anh.
Tô Tiếu Tiếu muốn dùng thời gian nghỉ giải lao để phát bài thi trước, Cơm Nắm và Trụ Tử thấy cô tới lớp trước
giờ cũng không chơi nữa mà đều đi qua giúp mẹ phát bài thi.
Bình thường mọi người đều chơi cùng Cơm Nắm và Trụ Tử, giờ bọn họ không chơi cũng không có gì hay để chơinữa, người không đi nhà về sinh thì cũng ngoan ngoãn ngồi ở vị trí của mình đợi bài thi.
Khỉ Con nhìn bài thi được điểm tuyệt đối của Cơm Nắm và Trụ Tử cũng thấy vô cùng ngưỡng mộ: “Đại ca, sao cậu và Trụ Tử lại thông minh như vậy, tớ chưa từng thi được một trăm điểm.
Tô Tiếu Tiếu nghe vậy mới vừa cười vừa bảo: “Khỉ Con cũng rất giỏi nhé, thi được chín mươi lăm điểm lận, chỉ sai có một câu hỏi thôi, lần sau học thuộc lòng thơ Đường một chút là có thể thi được một trăm điểm rồi?
Khỉ Con nghĩ đến lần sau có thể thi được một trăm điểm giống như đại ca và Trụ Tử cũng lập tức tràn đầy tự tin, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Vâng vâng, lần sau em nhất định sẽ học thuộc lòng a
Hiển nhiên cầm được bài thi sẽ có người thích người buồn, khi phát đến Châu Đại Vi, Tô Tiếu Tiếu hỏi cậu bé: “Có phải Đại Vi cảm thấy cô dạy không tốt không?”
Châu Đại Vi nghe giọng nói dịu dàng của cô Tô mà sững sờ, sau đó lắc đầu: “Không ạ, cô dạy rất hay.
Tô Tiếu Tiếu ngồi xuống, thở dài một hơi: “Cô nhìn thấy Đại Vi thông minh không muốn điền hết bài thi còn tưởng em có gì đó không hài lòng với cô, em nhìn câu hỏi này, còn có câu hỏi này nữa, cô biết em đều biết làm, khi lên lớp đưa ra câu hỏi, cô còn từng khen em đặt câu rất tốt, có đúng không?”
Châu Đại Vi cúi đầu với vẻ áy náy: “Em xin lỗi cô, thật ra không phải cô dạy không tốt mà là em không muốn
học.
Cậu bé muốn về nhà, về nhà có ông nội và bà nội.
Tô Tiếu Tiếu xoa đầu cậu bé: “Bạn học Châu Đại Vi không cần nói xin lỗi, chúng ta học hành không phải vì bất cứ ai, học hành chỉ là chuyện của cá nhân em, đợi sau khi em trưởng thành mới phát hiện ra vì lúc còn nhỏ em học hành chăm chỉ, nên em có thể làm được rất nhiều chuyện mà em muốn làm, ngược lại, nếu như em không chăm chỉ học hành thì em sẽ không làm được gì hết, người em nên xin lỗi chỉ có mình em thôi”
Châu Đại Vi nghiêm túc nghĩ ngợi: “Cô ơi, em muốn ở chung với ông nội và bà nội cũng được sao ạ?”
Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Đương nhiên có thể, em có thể coi học hành thành một nhiệm vụ, nếu em hoàn thành tốt nhiệm vụ này thì có thể bàn bạc với cha mẹ của em, lúc nghỉ đông hoặc là nghỉ hè về nhà thăm ông nội và bà nội coi như phần thưởng, có được không? Khi em lớn hơn một chút, học được càng nhiều kiến thức hơn, em có thể tự mình mua vé xe lửa về thăm ông bà bất cứ lúc nào. Nhưng nếu em không học hành tử tế, rất có khả năng ngay cả chữ trên vé xe lửa em cũng không hiểu, không biết phải uống tàu ở đâu, cũng không biết nhân viên bán vé chắc hẳn nên trả cho em bao nhiêu tiền, thế này không phải là rất gay go hay sao?”
Châu Đại Vi đáp: “Nhưng bây giờ em chỉ muốn về thôi, không muốn ở lại nơi này nữa”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Cô cũng rất nhớ cha và mẹ của cô nhưng tạm thời cô cũng chỉ có thể ở nơi này, tách ra là do bất đắc dĩ, cũng chỉ là tạm thời thôi, chúng ta phải làm tốt chuyện trước mắt, sau này sẽ có cơ hội ở chung” Châu Đại Vi mở to mắt nhìn Tô Tiếu Tiếu: “Cô ơi cô cũng không muốn ở nơi này sao ạ?”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Đợi em lớn hơn một chút, sẽ học được một từ gọi là tùy ngộ nhi an, ý của nó là cho dù ở trong hoàn cảnh gì, chúng ta đều nên thích ứng với môi trường đó mà yên tâm làm tốt việc của mình. Em xem, một câu dài như vậy chỉ dùng một từ ngữ đã có thể giải thích ra được rồi, đây cũng là lợi ích và sức hấp dẫn của việc học tốt ngữ văn”
Chuông vào tiết vang lên, cuộc trò chuyện của Châu Đại Vi và Tô Tiếu Tiếu cũng theo đó mà kết thúc, cô không nói thêm gì nữa, cậu bé là một đứa trẻ thông minh, một lần nói chuyện không hiểu ra nhưng hai ba lần tóm lại vẫn có thể hiểu được thôi.
988 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận