Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 595: Ngưỡng mộ đã lâu

Hôm
nay Cố Triển Vọng không nhìn thấy đám trẻ còn thất vọng đến cực điểm, ngay cả ăn cơm cũng không thấy
ngon, không ngờ gần ăn no rồi lại nhìn thấy mấy đứa trẻ về, không chỉ bọn trẻ về mà còn dẫn một người xinh đẹp theo, đây quả thật là chuyện vui bất ngờ!
Cổ Triển Vọng duỗi bàn tay lịch sự tới, mỉm cười nói: “”Cô là mẹ của đám trẻ, đồng chí Tô Tiếu Tiếu phải không?
Ngưỡng mộ đã lâu, tôi là Cố Triển Vọng”
Tô Tiếu Tiếu liếc mắt nhìn người đàn ông trước mặt một cách lễ độ, không thể không nói đây là một người vô
cùng có sức quyến rũ, nói thế nào nhỉ, chính là giơ tay nhấc chân cũng lộ ra khí chất mà chỉ người thành công
mới có, nếu cứ nhất định phải dán nhãn lên người anh ta thì chắc chắn phải là từ có liên quan đến tuấn tú, nhã nhặn và lịch thiệp.
Tô Tiếu Tiếu đánh giá về anh ta rất cao, cô rất ít khi đồng thời dùng tuấn tú và lịch thiệp để hình dung một người đàn ông, vì loại khí chất phát ra từ bên trong và sức hút này cần đến năm tháng và kinh nghiệm lắng đọng
mà ra, lại thêm cặp kính viền vàng được làm riêng cho anh ta đó, nói một cách hơi khoa trương thì giống hệt như quý tộc bước ra từ trong tranh thời Trung cổ vậy.
Tô Tiếu Tiếu bắt nhẹ tay anh ta rồi buông ra, mỉm cười đáp: “Chào ngài Cố, tôi là Tô Tiếu Tiếu, hân hạnh được
gặp.
Cơm Nắm ngắt lời bọn họ: “Mẹ ơi, trước khi hai người ngưỡng mộ đã lâu và hân hạnh được gặp thì mẹ muốn ăn gì ạ? Cha thì sao?”
Hôm nay cung cấp món chân giò hầm đậu phộng, cũng là món mà đám trẻ rất thích ăn, nhưng Tô Tiếu Tiếu ăn
cảm thấy ngấy nên nói: “Bảo chú lão Dương làm cho mẹ bát mì chay, thêm ít rau xanh vào với quả trứng là được, cha cũng ăn như các con”
Cơm Nắm nhận lệnh đi tìm chú lão Dương.
Tô Tiếu Tiếu đang nghĩ xem tiếp theo phải nói chủ đề gì với quý ông này mới phù hợp thì Hàn Thành cũng đến.
Tô Tiếu Tiếu vẫy tay với anh: “Hôm nay ăn chân giò hầm đậu phộng được không?”
Hàn Thành gật đầu: “Được, anh không kén chọn.
Hàn Thành từ bên ngoài bước vào chỉ nhìn thấy bóng lưng của Cố Triển Vọng, sau khi ngồi xuống Tô Tiếu
Tiếu giới thiệu với anh trước: “Vị này là ngài Cố Triển Vọng mà đám trẻ thường nhắc tới, đây là chồng tôi, Hàn
Thành”
Cả người Cố Triển Vọng ngây ra: “Hàn Thành, là cậu?”
Lúc này Hàn Thành mới nghiêm túc quan sát Cố Triển Vọng nhưng cố gắng nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra
được anh ta là ai?
Cố Triển Vọng tháo mắt kính, chải ngược mái tóc về trước một chút, nói trong sự hưng phấn: “Là tôi, nhận ra
chưa?”
Hàn Thành phân biệt nửa ngày, người trước mắt cho dù là dung mạo, khí chất, cách ăn mặc hay là giọng nói đều không liên quan gì đến trong quá khứ, thậm chí ngay cả tên cũng đổi rồi, có thể nói hoàn toàn là hai người trái ngược nhau với quá khứ, nếu không phải nụ cười quen thuộc đó và hàm răng trắng mang tính tiêu biểu này thì anh chắc chắn không nhận ra được.
Hàn Thành dùng sức ôm anh ta một cái: “Sao anh lại thay đổi nhiều như vậy? Trong thư cũng không nói sẽ trở về
cơ mà”
Cố Triển Vọng dùng sức ôm lại anh, đáp: “Phỏng chừng có nhầm lẫn, vốn dự định tạo một bất ngờ cho cậu,
không ngờ khi anh đến thì cậu đã rời khỏi thị trấn Thanh Phong, càng không ngờ cậu về thủ đô còn không ở nhà
cũ, thế là anh lại toi công dã tràng thêm một phen, suýt chút nữa là mất liên lạc với cậu rồi. “Đợt trước bác cả của em vẫn luôn ở nhà cũ, các anh không gặp nhau sao?” Hàn Thành hỏi.
Cố Triển Vọng lắc đầu: “Rất đáng tiếc là không.” Anh ta vỗ lên vai Hàn Thành: “Cái này gọi là từ ba tuổi đã có thể
thấy dáng vẻ tám mươi, tiểu tử cậu ngược lại chẳng thay đổi gì cả, vẫn là bộ dáng năm đó chỉ to hơn mà thôi. Hàn Thành nhếch khóe miệng cười: “Em nên gọi anh một tiếng cậu út hay là ngài Cố đây hửm?”
Khi Hàn Thành qua lại thư từ với anh ta dùng là tiếng Anh, trong thư cách xưng hô cũng là tên cũ, suýt chút nữa
gây ra hiểu lầm lớn rồi.
Cố Triển Vọng không có quan hệ huyết thống gì với Hàn Thành hết, chẳng qua năm đó khi bà ngoại của Hàn Thành vẫn còn sống đã từng chăm sóc anh ta một khoảng thời gian, mẹ của Hàn Thành vẫn luôn coi anh ta như
em trai mà đối xử, luôn kêu Hàn Thành gọi anh ta là cậu út, nhưng trên thực tế Cố Triển Vọng cũng chỉ hơn Hàn Thành có vài tuổi, hiện giờ cũng mới ngoài bốn mươi thôi.
Cố Triển Vọng nở nụ cười: “Anh chỉ hơn tiểu tử cậu có vài tuổi, đừng gọi già như thế, cậu vẫn nên gọi anh một
tiếng anh cả thì hơn.
Hàn Thành cũng chỉ nói đùa, năm đó Cố Triển Vọng theo cha dượng ra nước ngoài thay tên đổi họ là chuyện bình thường. Mười năm này quản lý nghiêm ngặt, thông tin liên lạc với nước ngoài đều phải thông qua kiểm tra chính trị nhiều lớp ở cửa khẩu, cho nên bọn họ gần như không liên lạc quá nhiều, thẳng đến cách đây không lâu mới liên lạc lại, nhưng cảm giác gặp mặt vẫn thấy rất gần gũi.
1019 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận