Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 612: Về thôn Tô gia

Trong nhà Dương Nam Hoài quá nhỏ không thể chứa nổi nhiều người như vậy, nên sắp xếp cho gia đình Hàn
Thành ở trong nhà khách trường học, Hàn Thành kêu mấy đứa trẻ ở chung với hai người già, còn anh thì dẫn Tô Tiếu Tiếu đi chơi một vòng ở Thượng Hải.
Tô Tiếu Tiếu nhìn thành phố mà kiếp sau của cô đã tới vô số lần này, tương lai nó vẫn náo nhiệt và phồn hoa, cho
dù là ở thời đại gì đi chăng nữa thì nó vẫn là một trong những thành phố có cảm giác hiện đại và lịch sử kết hợp tốt nhất. Trong phút chốc, cô như hồi quang phản chiếu xuyên đến mấy chục năm sau, cái gì cũng thay đổi rồi
nhưng lại hình như chẳng thay đổi gì cả, đại khái là trời xanh rủ lòng thương cô một mình quá cô độc nên cho cô về mấy chục năm trước, cho cô một cuộc sống càng hoàn chỉnh và hoàn hảo hơn. Gia đình Tô Tiếu Tiếu ở Thượng Hải cũng không lâu, sau bốn ngày đã xuất phát về thôn Tô Gia. Lần này thời gian bay là sáng sớm, máy bay dẫn cả gia đình vọt lên trời xanh chìm vào trong đám mây, mây trắng
trùng điệp ngoài cửa sổ là góc độ mà đám trẻ chưa từng thấy qua. Bánh Đậu nhỏ càng tỏ ra vô cùng nhiệt tình với máy bay to, từ đó càng kiên định với quyết tâm thiết kế máy bay tốt hơn của mình.
Bánh Trôi nhỏ nói Kẹo Bông Gòn có thể đổi tên thành Mây Trắng, Mây Trắng thoạt nhìn càng mềm càng ngọt
và càng đẹp hơn Kẹo Bông Gòn.
Đám trẻ một đường nhìn mây trắng bên ngoài cửa sổ đã hoàn thành một chặng bay.
Đến Đoan thành mới là trưa, cả gia đình vội vàng ăn qua cơm lại tiếp tục ngồi xe về thôn Tô Gia, cho dù ngồi
máy bay cũng ước chừng phải mất cả ngày trời mới đến được huyện lúc hoàng hôn.
Trên thực tế, cách lần cuối trở về còn chưa đầy hai năm nhưng Tô Tiếu Tiếu cảm thấy như thể đã cách rất lâu
rồi.
Chân giẫm lên mảnh đất quen thuộc, sóng nhiệt của mùa hè nóng nực thổi qua sàn nhà đã bị phơi nắng cả ngày phả tới, đây mới là mùa hè phương nam mà họ đã quen thuộc.
Mỗi lần đám trẻ trở về đều là mùa đông, lần đầu tiên về vào mùa hè khiến mọi người đều cảm thấy rất mới mẻ.
Trước đó rời khỏi Thượng Hải đã gọi điện thông báo với Tô Vệ Dân nói khoảng chiều có thể đến, nói tới cũng trùng họp, bao hàng mà Tô Tiếu Tiếu gửi từ thủ đô về gần nửa tháng trước cũng vừa vặn tới bưu cục hôm nay. Buổi chiều Tô Chấn Hoa lái xe kéo của đội sản xuất tới huyện chở thức ăn gia súc cho heo thuận tiện tới bưu
cục lấy hàng, rồi lại thuận tiện tới nhà ga đón gia đình Tô Tiếu Tiếu, mới đợi chưa đến nửa tiếng đã nhìn thấy gia đình Tô Tiếu Tiếu ra khỏi nhà ga.
Tố Chấn Hoa nhìn thấy Cơm Nắm và Trụ Tử đeo túi lớn túi nhỏ dẫn đầu ra ngoài, mất nửa ngày cũng không
nhận ra nổi. Trong hai năm này Đại Bảo, Tiểu Bảo và Bé Út cũng lớn nhanh như thổi, nhưng mùa hè ngày nào
cũng chạy trong ruộng, đứa nào cũng phơi nắng đến vừa đen vừa chắc chắn, giờ liếc mắt nhìn thiếu niên xinh đẹp da trắng thịt mềm ở trong thành phố thật sự chưa thể phản ứng ngay lại được. Tô Chấn Hoa thấy bọn họ sắp bước qua mới nhớ tới vẫy tay về phía bọn họ: “Cơm Nắm, Trụ Tử, ở đây!” Cơm Nắm và Trụ Tử nhìn qua, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, đồng thanh gọi “cậu hai” đã sải bước chạy bước nhỏ qua đó.
Phía sau là Bánh Đậu nhỏ dắt Bánh Bao nhỏ và Hàn Thành một tay cầm hành lý to hơn và một tay dắt Tô Tiếu Tiếu, Tô Tiếu Tiếu thì lại thoải mái dắt Bánh Trôi nhỏ trong tay. Đám trẻ chào cậu hai với giọng giòn tan, Hàn Thành cũng kính trọng gọi một tiếng “anh hai”
Tô Tiếu Tiếu nhìn thấy Tô Chấn Hoa cảm giác thân thiết gấp đôi, hiện ra cái lúm đồng tiền: “Anh hai đợi lâu
chưa?”
Cô gả cho Hàn Thành đã được năm sáu năm nhưng Tô Chấn hoa chưa bao giờ có loại cảm giác “em gái đã là người thành phố” vì trên người Hàn Thành không có thứ gọi là lên mặt nạt người và cảm giác ưu việt của người thành phố. Mấy đứa trẻ cũng như vậy, sau này nghe Tô Tiếu Tiếu nói thật ra Hàn Thành là người thủ đô, nguyên
quán là thủ đô, sinh ra cũng ở thủ đô, Tô Chấn hoa mới cảm giác được rốt cuộc cảm giác ưu việt của những “người thành phố cao quý” ở thị trấn và huyện tới từ đâu.
Thẳng đến lần này gặp mặt, Tố Chấn Hoa nhìn thấy quần áo thời thượng, cả gia đình đều lộ ra khí chất hoàn
toàn khác hẳn với người ở đây, anh ta mới bắt đầu chân thực cảm nhận được gia đình em gái của anh ta thật sự
đã là người thành phố chân chính.
So với sự thân thiết của Tô Tiếu Tiếu, Tô Chấn Hoa lại trông có vẻ hơi mất tự nhiên, lắc đầu đáp: “Không đợi lâu,
chỉ một lúc thôi, đám trẻ thay đổi nhiều quá, suýt thì anh không nhận ra được”
996 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận