Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 254: Bàn tán

“Mấy đứa trẻ này sẽ không phải đều là con trai của Hàn Thành đấy sao? Lớn lên thật tuấn tú quá.
“Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con trai của chuột thì biết đào hang, con người Hàn Thành tuấn tú bao
nhiêu, con trai sinh ra có thể không đẹp được sao?”
“Nhìn vào cũng thấy nở mày nở mặt rồi, Tiếu Tiếu làm mẹ kế của nhiều đứa trẻ như vậy sợ là cũng không dễ
dàng gì.
“Chúng ta ở đây ăn củ cải dưa muối dễ dàng sao? Bà không nhìn thấy vừa rồi trong tay Chấn Hoa còn cầm một
con gà vào nhà sao? Thời buổi này chẳng có gì là quan trọng hết, ăn no bụng mới quan trọng nhất.
“Ngược lại tôi thà ăn củ cải dưa muối cũng không đi làm mẹ kế cho người khác.
“Bà thôi đi ạ, ghen tỵ cái khỉ gì, người ta cũng có nhìn trúng bà đâu.
“Được rồi được rồi, tản hết đi, chuyện này chẳng liên quan gì đến chúng ta hết, dù sao chúng ta cũng mang cái
số ăn củ cải dưa muối rồi”

Vào nhà, Tô Tiếu Tiếu đưa gà và thịt heo cho Lý Ngọc Phụng: “Mẹ, tối nay nấu gì thì mẹ xem thế nào mà làm
nhé”
Lý Ngọc Phụng nhìn thấy đồ đầy trong nhà mà đau lòng: “Có phải con chuyển hết sạch đồ trong nhà họ Hàn về
đây không hả? Về nhà Hàn Thành và đám trẻ ăn cái gì?”
Lý Ngọc Phụng biết Hàn Thành là một người tốt nhưng cũng không mong để lại cho anh ấn tượng xấu về một cô gái luôn hao tâm tốn sức chuyển hết đồ về nhà mẹ đẻ, suy bụng ta ra bụng người, nếu như hai đứa con dâu chuyển đồ trong nhà về nhà mẹ đẻ như vậy bà ấy cũng sẽ có ý kiến, trong quan niệm của bà ấy, con gái gả đi rồi đối xử tốt với gia đình nhỏ của mình là quan trọng nhất, bọn họ cũng không nghèo đến mức độ không ăn được
com.
Tô Tiếu Tiếu đẩy Lý Ngọc Phụng đi ra ngoài: “Mẹ, đây là quà tết mà đơn vị phát cho con, trong nhà vẫn còn hai
phần nữa, gà và thịt là mua ở chợ, hiếm khi năm mới sung túc, con và Hàn Thành đều có tiền lương, bọn con ổn mà nên mẹ đừng lo chuyện này?
Trên thực tế trường học còn phát một phần quà tết cho Tô Tiếu Tiếu, nhưng trước khi về nhà đã ăn hết sạch
phần đó rồi.
Lý Ngọc Phụng quay đầu vịn vào tay cô: “Con coi chừng để ý nhìn thềm cửa hộ mẹ một chút, sắp làm mẹ rồi,
cẩn thận một chút cho mẹ nhờ!”
Tô Tiếu Tiếu ôm cánh tay bà ấy: “Con cũng làm mẹ từ rất lâu rồi, con có tận ba đứa con trai đấy thôi.
“Được rồi, con ngoan ngoãn ở trong phòng, Xuân Anh qua đây giúp đi. Lý Ngọc Phụng gọi. Hàn Thành lấy bánh quy và kẹo cho đám trẻ ăn, Trương Xuân Anh cũng lén ăn với tụi trẻ, nghe thấy Lý Ngọc
Phụng gọi cô ta, còn không quên thuận tiện lấy một viên kẹo: “Vâng, con tới đây”
Trương Xuân Anh vui vẻ đi ra ngoài, cô ta thật sự quá thích cả gia đình nhà chú, trước đây cô ta rất ngưỡng mộ anh cả và chị cả có điều kiện, cái gì cũng có thể mua cho Đại Bảo, Đại Bảo có thể mặc quần áo mới, còn Tiểu Bảo nhà cô ta chỉ có thể mặc quần áo cũ và đi giày cũ, cái gì cũng đều là đồ thừa lại của Đại Bảo, nhưng bây giờ
cô ta cũng không ngưỡng mộ nữa, dù sao cô út và chú còn có đám trẻ đều thích Tiểu Bảo, có đồ gì ngon đều sẽ một phần cho Tiểu Bảo.
không
quên
Tô Vệ Dân và Tô Chấn Hoa lần đầu tiên gặp ba đứa trẻ, nhìn thấy cũng rất yêu mến, Tiểu Bảo nhà bọn họ đã đủ
tuấn tú rồi, khắp cả thôn này cũng không thể tìm ra được đứa thứ hai, nhưng dù sao ở nông thôn dầm mưa dãi
nắng khiến làn da khó tránh khỏi có hơi đen, nhưng ba đứa trẻ nhà Hàn Thành giống như Thiện Tài đồng tử bên cạnh Quan Âm nương nương, đứa này trắng hơn đứa kia, đứa này khiến người yêu mến hơn đứa kia. Đặc biệt là đứa trẻ tên Bánh Đậu nhỏ nhỏ tuổi nhất đó, đôi mắt thì to, môi hồng răng trắng, lại còn xinh đẹp và ngoan ngoãn hơn cô gái nhỏ, hai anh trai đang dẫn Tiểu Bảo chơi cờ nhảy, cậu bé cũng không biết chơi, chỉ
ngậm viên kẹo trong miệng, mở đôi mắt to, ngồi ngoan ngoãn ở đó nhìn các anh chơi một cách yên tĩnh mà phá đám chút nào.
không hề
“Tiếu Tiếu, mấy đứa nhỏ nhà các con thật ngoan” Tiểu Bảo đã rất ngoan so với đám trẻ trong thôn rồi, nhưng khi Đại Bảo trở về cũng khó tránh khỏi sẽ xảy ra mâu thuẫn. Lúc đầu khi Tô Vệ Dân nghe Lý Ngọc Phụng nói còn
bán tín bán nghi, ba tiểu tử thối không phải ngày nào cũng phá nhà hay sao, còn nghĩ người làm mẹ kế như con
gái mình nói không chừng còn vất vả thế nào nữa.
Hôm nay tận mắt nhìn thấy mới xem như tin tưởng, thật sự có đứa trẻ chơi vẫn hoàn chơi nhưng không hề ầm ĩ,
chơi cờ nhảy cũng không tranh cãi ồn ào, có sai cũng từ từ bàn bạc mà không lớn tiếng cãi nhau, ngay cả đứa trẻ có giọng nói oang oang như Tiểu Bảo cũng nhỏ tiếng hơn không ít.
[Cảm ơn bạn xuanthienn 2 đã đẩy thêm 5 kim phiếu cho truyện ^^]
981 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận