Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 552: Sao đoán trước được

Cơm Nắm cũng mỉm cười đáp: “Em lớn nhanh, cũng không có cách nào khác, rốt cuộc anh chị tới ăn cơm hay là tới thăm dò chuyện riêng của người khác đây?”
Đàn anh đó cười ngại ngùng: “Thật ngại quá, tôi không có ý gì khác chỉ là có hơi tò mò mà thôi”
Tô Tiếu Tiếu không để tâm đến bước đệm nhỏ này, nên vào ăn cơm thì vào ăn cơm, nên đặt hàng thì đặt hàng, rất nhanh lại treo biển “hôm nay hết hàng” lên.
Người lần đầu tiên vào tiệm không có ai không bị tranh tường của “Tam Xan Tứ Lý” thu hút, nhưng chỉ cần món ăn vừa lên bàn đã không còn quan tâm đến gì nữa bởi vì vị thật sự quá ngon rồi! Mẹ, mình muốn coi nơi này như nhà ăn quá!
Vừa rồi nghe thấy Tô Tiếu Tiếu nhắc đến vé tháng, những bạn học có điều kiện gia đình không tệ lập tức đi hỏi có thể làm vé tháng được không, chỉ sợ hẹn trước muộn thì hôm đó không ăn được cơm.
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Chúng tôi chỉ ra thực đơn cho một tuần này, có khả năng tuần sau sẽ điều chỉnh nên tạm thời không tiếp nhận hẹn trước cả tháng, cậu xem nếu thực đơn phù hợp thì có thể hẹn trước tuần này, tháng đầu tiên tới trường học thật ra có thể đi tới nhà ăn nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không. Quanh đây cũng có rất nhiều chỗ ăn cơm, đều có thể thử một lượt trước rồi lại nói sau.
Bạn học đó đáp: “Tôi là dân bản địa, hôm qua ăn một ngày ở nhà ăn thấy không hợp. Tiệm cơm lớn nhỏ ở thành tứ cửu này tôi đều đã ăn hết một lượt rồi, quanh đây cũng không có gì ngon, vốn dự định kêu người nhà tôi mỗi ngày đưa cơm tới cho tôi, hiếm khi cơm nhà các cô hợp khẩu vị của tôi còn mỗi ngày không trùng món nữa, như thế này cũng vừa vặn.
Bạn học đó nói xong còn trực tiếp vỗ vài tờ Đại Đoàn Kết xuống: “Tôi đặt tiền cơm ở chỗ các cô trước, tôi cũng không cần vé tháng gì cả, dù sao mỗi ngày cơm trưa và cơm tối tôi đều sẽ tới ăn, đến khi đó ghi sổ trừ tiền lên sổ là được.
Tô Tiếu Tiếu nghĩ ngợi rồi kêu Cơm Nắm lấy một quyển sổ trắng khác, vẽ loạt soạt một cái bảng lên trên, đưa cho bạn học đó.
“Cậu viết tên và số tiền của mình lên trên này, còn có thời gian dùng cơm nữa, mỗi lần khi tới ăn cơm sẽ ký lên trên này, tiền không đủ thì thêm tiền tiếp, ví dụ như giờ cơm mỗi ngày của cậu là mười hai giờ trưa vậy tới trước
nửa tiếng cũng không sao, tới trước quá sớm có khả năng sẽ phải đợi. Nếu như quá nửa tiếng không đến vậy chúng tôi sẽ đón khách mới, cậu tới chưa chắc đã có cơm ăn, như vậy có được không? Đương nhiên cậu cũng có thể đặt giờ cơm là một giờ, tóm lại trước sau một tiếng đều là của cậu, nếu như không đặt thời gian vậy tới có
khả năng phải đợi.
Bạn học lưu loát viết tên của mình là “Châu Kỳ Lân” vào, người này không chỉ tên khí phách mà đầu óc xoay chuyển cũng vô cùng nhanh: “Vậy tôi đặt là ba giờ chiều và tám giờ tối, tóm lại có muộn bao nhiêu tôi cũng sẽ
tới ăn”
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Ngại quá, sau hai giờ chiều và sau tám giờ tối chúng tôi không đón khách nữa, nói cách khác nếu một rưỡi trưa và bảy rưỡi tối không đến vậy chúng tôi sẽ bán cơm cho khách khác có nhu cầu trong một nửa tiếng cuối cùng. Chúng tôi sẽ làm dư vài phần, nhưng không đảm bảo qua giờ cơm hẹn trước vẫn còn
phần dư”
Châu Kỳ Lân liếc mắt nhìn Tô Tiếu Tiếu: “Sao cô biết khách mà cô đón tiếp trước có thể dùng hết phần cơm trong vòng nửa tiếng? Nếu như tôi đợi nửa tiếng nhưng khách mà cô tiếp đón trước vẫn chưa ăn hết thì sao?” Tô Tiếu Tiếu đáp: “Tôi chỉ có thể đảm bảo nhân tố có thể kiểm soát, còn không thể kiểm soát cũng chỉ có thể xin các cậu lượng thứ hơn, không muốn cũng không sao, chúng tôi có thể trả lại khoản dư cho các cậu bất cứ
lúc nào”
Châu Kỳ Lân vuốt cằm nhìn Tô Tiếu Tiếu: “Tôi nói này bà chủ, làm kinh doanh quán cơm làm đến mức như cô, tôi cũng xem như được mở mang tầm mắt rồi, nếu như tôi nhớ không lầm thì các cô mới mở có hai ngày thôi đúng không? Lấy đâu ra tự tin như vậy, không sợ đuổi khách sao?”
Tô Tiếu Tiếu nói: “Rượu thơm không sợ ngõ sâu, không có quy tắc thì không thành hình, làm ăn buôn bán nhỏ khả năng tiếp đón có hạn, trong tiệm cũng chỉ có hai ba người làm, không vì kiếm tiền gì cả mà chỉ là để cho đám trẻ có một nơi yên tâm ăn cơm. Điều duy nhất chúng tôi có thể đảm bảo chính là chất lượng đồ ăn còn những cái khác chỉ có thể xin mọi người lượng thứ nhiều hơn.
Châu Kỳ Lân không ngừng gật đầu, đẩy tờ Đại Đoàn Kết qua: “Trùng hợp, ngoại trừ có yêu cầu đối với hương vị đồ ăn ra thì tôi cũng không để ý đến những các khác. Thời gian dùng cơm của tôi là mười hai rưỡi trưa và sáu rưỡi tối, đã ghi lại rồi, nếu tôi dẫn bạn tới thì sao?”
994 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận