Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 456: Cổ vũ

Trường cấp hai và cấp ba của huyện Trung Nhất đều cùng trong một khu trường học, toàn bộ đều biến thành trường thi, hôm nay người đông như biển toàn là đầu người, người tới tham gia thi đại học không đến một nghìn thì cũng phải tám trăm.
Nhã Lệ quanh năm về quê biểu diễn đã từng thấy qua nhiều người hơn thế này cũng không nhịn được mà líu lưỡi: “Tiếu Tiếu, năm nay người tham gia thi đại học nhiều quá thì phải? Không phải toàn bộ huyện chỉ có một trường thi này đấy chứ?”
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu đáp: “Chắc chắn không chỉ có trường thi này thôi đâu, người thuộc ba khóa đó dừng lại trong mười năm và cả sinh viên khóa này cũng không biết là bao nhiêu người tham gia thi đại học rồi, chúng ta không cần quan tâm người khác, bản thân vững vàng là được, nhớ hít thở sâu mà em dạy chị chứ?”
Nhã Lệ gật đầu: “Em yên tâm, chị không căng thẳng đâu.” Nhã Lệ hít thở sâu: “Tiếu Tiếu, chúng ta cố gắng vì bản thân, cũng vì làm tấm gương tốt cho các con, cố lên!”
Tô Tiếu Tiếu nắm quyền làm động tác cổ vũ cho mình và Nhã Lệ: “Cố lên!”
Hai người mẹ vĩ đại lại ưu tú mang theo tâm trạng vô cùng kích động cùng năm phẩy bảy triệu thí sinh cả nước cùng nhau tiến vào trường thi đại học đã đóng cửa mười năm, vận mệnh của vố số người cũng sẽ thay đổi vào một ngày này.
Trường thi như chiến trường, sau khi thi liên tiếp hai ngày phần lớn người đã hoàn thành việc thi đại học, cái gọi là mấy người vui mấy người buồn, loại thi cử ở mức độ này đối với Tô Tiếu Tiếu mà nói vẫn xem như nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được. Ngày mai cô còn phải tham gia bài thi phụ tiếng Anh nữa, Nhã Lệ đã kết thúc thi cử, sau khi ra ngoài cả người như hư thoát.
Không biết có phải vì bữa sáng cô ấy ăn hơi ít hay không vậy mà lại có hơi hạ đường huyết, sắc mặt hơi nhợt nhạt.
Hàn Thành và Trương Hồng Đồ tới đón vợ, Trương Hồng Đồ từ xa nhìn thấy Tô Tiếu Tiếu đỡ Nhã Lệ đã sợ đến mức vội vàng xuống xe xông tới: “Vợ ơi em sao thế này?”
Nhã Lệ xua tay: “Em không sao, chỉ hơi váng đầu, em nghỉ tí là ổn ngay thôi.
Trụ Tử hỏi anh ta: “Trên người anh có kẹo không?”
Trương Hồng Đồ đỡ vợ, lắc đầu: “Không có.
Tô Tiếu Tiếu đi về lên xe tìm khắp nơi, Hàn Thành hỏi cô: “Em tìm gì thế?”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Tìm kẹo mà Bánh Bao nhỏ giấu”
Tô Tiếu Tiếu giới hạn lượng ăn vặt của mỗi một đứa trẻ, nhưng mọi người đều thích nhét kẹo và bánh gì đó cho Bánh Bao nhỏ, cậu bé giống như con chuột nhỏ thích giấu đồ khắp nơi, nhân lúc mọi người không để ý có thể lén ăn một cái, lên xe của Hàn Thành tóm lại có thể tìm được đồ ăn vặt mà cậu bé giấu.
Tô Tiếu Tiếu cũng không cần tìm gì nhiều, duỗi tay mò lên lưng ghế đã lôi ra được mấy cái kẹo: “Bánh Bao nhỏ còn ăn kẹo như vậy nữa chắc chắn sẽ hỏng răng”
Hàn Thành đáp: “Sau này cho nó một ngày chải răng ba lần đi.
“Nó bên này vừa chải xong bên kia lại bắt đầu ăn rồi. Tô Tiếu Tiếu có hơi phát sầu, lột vỏ kẹo đưa cho Nhã Lệ: “Chị ăn viên kẹo trước rồi nghỉ đi.
Nhã Lệ cũng không khách sáo với cô mà nhận kẹo ăn, đợi sau khi nghỉ một lúc mới bảo: “Tiếu Tiếu, chị cảm thấy mình phát huy không được tốt cho lắm, có khả năng năm nay chị không đỗ rồi”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Thi xong rồi không cần nghĩ ngợi làm gì, nên làm cái gì thì làm cái đó, năm nay không được
thì còn có năm sau, thử qua sông xem độ nông sâu sau này mới biết nên qua sống thế nào. Nhã Lệ gật đầu: “Chị thật sự khâm phục em, lúc nào cũng có thể bình tĩnh như thế”
Tô Tiếu Tiếu chỉ cười mà không đáp lại vấn đề của Nhã Lệ, vì một ngày này cô cũng đã chuẩn bị mười năm rồi. Cô ngẩng đầu nhìn ra bầu trời trong xanh bên ngoài cửa sổ, cuối cùng cô cũng đã thay nguyên chủ hoàn thành tâm nguyện thi đại học, lần này cô ấy chắc hẳn không có gì hối tiếc nữa.
“Hàn Thành, chúng ta ra chợ cóc mua ít thức ăn đi. Tô Tiếu Tiếu bảo.
Hàn Thành đáp: “Cơm tối không nấu, anh đã gọi cơm từ nhà ăn về rồi, về nhà hâm nóng là có thể ăn.
Tô Tiếu Tiếu: “Lát nữa đi ngang qua chợ cóc chúng ta vẫn nên mua ít đồ ăn về đi, gần đây em bận học, đã một thời gian rồi không làm món ngon cho bọn trẻ rồi, ngày mai em thi xong tiếng Anh về sẽ nấu một bữa ngon cho tụi nó”
Bây giờ chợ cốc gần như mở từ sáng đến tối, khi nào tới cũng có người đang bán đồ ăn. Giờ này tới mua còn rẻ hơn buổi sáng một chút. Mùa đông, những bác gái bác trai hay xét nét chi li lại không cần đi làm ngược lại thích nhất là tới mua đồ ăn vào giờ này để ngày mai ăn, một tháng tính ra còn có thể tiết kiệm được không ít tiền.
1003 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận