Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 132. Cân nhắc

Chương 132: Cân nhắc
Triệu Tiên Phong nghĩ đến một vấn đề khác: “Vậy đến khi đó cô ấy lên đại học, cậu và các con phải làm sao?”
Ánh mắt của Hàn Thành kiên định: “Sau này cô ấy muốn đi nơi nào thì tôi và các con sẽ đi đến nơi đó.”
Triệu Tiên Phong suýt chút nữa vấp phải chân mình: “Hóa ra cậu còn định rời khỏi nơi này à?”
Hàn Thành liếc mắt nhìn anh ta rồi thu tầm mắt lại nhìn các con đang chạy như điên ở phía trước: “Tôi ở cương vị này càng lâu càng cảm thấy mình nhỏ bé, nếu như sau này thật sự có cơ hội tôi cũng muốn vào trường học cao hơn một cấp để bồi dưỡng và thay đổi hướng nghiên cứu, ở phương diện phẫu thuật này một lần tôi có thể cứu một người nhưng nếu tôi nghiên cứu ra thuốc chữa bệnh hoặc là phương án chữa bệnh tiên tiến hơn, lại có thể cứu hàng nghìn vạn người, sau này càng ngày sẽ càng thái bình, số lần lên chiến trường càng lúc càng ít đi, thậm chí không cần lên chiến trường nữa, mà tôi cũng không thể giới hạn mình ở nơi này được.”
Triệu Tiên Phong im lặng rất lâu, cuối cùng chỉ vỗ vào vai anh em tốt của mình mà không nói gì nữa.
Bắt đầu từ lúc quen biết Hàn Thành, anh chính là một người ưu tú nhất, quyết định anh đưa ra chưa chắc đã là quyết định tốt nhất nhưng chắc chắn là quyết định thích hợp nhất, ví dụ như năm đó anh kiên trì làm quân y, lần nào cũng kiên quyết tòng quân lên chiến trường mới cứu vớt được tính mạng của vô số sĩ quan và binh lính, mọi người nhắc đến hai chữ Hàn Thành đều là sự tôn trọng phát ra từ tận đáy lòng.
“Đợi Tiếu Tiếu đi dạy thay thì nói với tôi một tiếng, tôi cũng cho Cá Nhỏ đi học cùng, vợ cậu dạy con cậu tốt như vậy, cũng kêu cô ấy dạy luôn cả thằng quỷ nhỏ nhà tôi đi, ở nhà đến chó cũng ghét.” Triệu Tiên Phong bảo.
Hàn Thành liếc mắt nhìn anh ta: “Cơm Nắm nhà tôi có thể theo kịp tiến độ mới cho vào tiểu học, Cá Nhỏ nhà cậu học bảng cửu chương chưa? Biết cộng trừ nhân chia chưa? Biết phiên âm không? Học thuộc thơ Đường chưa? Biết viết chữ chưa? Cái gì cũng không biết cậu kêu thằng bé đi làm loạn làm gì?”
Triệu Tiên Phong: “…” Cơm Nắm nhỏ năm tuổi đã biết nhiều thứ như vậy rồi sao?
Anh ta đi học không bằng Hàn Thành, đến bây giờ ngay cả con trai của anh ta cũng không bằng con trai của Hàn Thành! Không được, anh ta trở về phải bàn bạc với Châu Ngọc Hoa xem dạy Cá Nhỏ học thế nào mới được!

Hôm nay Tô Tiếu Tiếu hấp cho mỗi đứa trẻ một bát pudding trứng, bởi vì trong nhà có đủ dầu nên cô còn làm cả bánh bí đỏ.
Bí đỏ hấp chín nghiền nát rồi thêm bột vào hòa chung, lại nặn thành những cái bánh hơi lớn hơn lòng bàn tay một chút, sau khi cho vào nồi hấp chín lại bỏ vào chảo đã quét dầu chiên hai mặt đến khi hơi cháy khét, vậy là bánh bí đỏ thơm nức đã làm xong.
Bí đỏ rất ngọt nên Tô Tiếu Tiếu cũng không cần cho đường vào mà vẫn đặc thơm ngọt mềm ngon.
Hôm nay cho các con ăn pudding trứng thì sẽ không uống sữa nữa, nhưng Cơm Nắm còn uống thêm một bát cháo lương thực phụ và ba cái bánh bí đỏ nữa!
Tô Tiếu Tiếu không tiếc đồ ăn nhưng cô thật sự lo lắng đứa nhỏ ăn no quá: “Cơm Nắm, con ăn nhiều như vậy không no sao?”
Bánh Đậu nhỏ ăn pudding trứng xong cũng chỉ cắn vài miếng bánh bí đỏ, Trụ Tử ăn xong pudding trứng mới ăn một cái bánh bí đỏ đã no, giờ lượng ăn của Cơm Nắm không phải theo kịp cô mà đã vượt qua cô đuổi kịp Hàn Thành rồi.
Cơm Nắm xoa cái bụng nhỏ căng tròn, lắc đầu đáp: “Không no ạ, con muốn ăn thêm chút nữa, như vậy mới có thể nhanh lớn lên một chút để còn học võ công đánh kẻ xấu!”
Tô Tiếu Tiếu: “…” Xem ra lần này phải kể một câu chuyện dục tốc bất đạt cho đứa trẻ ngốc này mới được.
Ngay cả Hàn Thành cũng không nhìn nổi nữa: “Buổi trưa bắt đầu kiểm soát lượng ăn của thằng nhỏ một chút, không thể ăn như vậy được.”
Cơm Nắm chớp mắt: “Cha ơi, tiền lương của cha đã không đủ nuôi con nữa rồi sao? Con chỉ ăn thêm có một chút xíu như vậy thôi mà.” Cơm Nắm so đầu ngón tay bé tí.
Hàn Thành đến phục đứa con trai này rồi: “Đúng, con còn ăn như vậy nữa thì không nuôi nổi con đâu.”
Tô Tiếu Tiếu thật sự cạn lời: “Có ai dạy con trai như anh không? Cơm Nắm, dinh dưỡng cần thiết trong một ngày của cơ thể người là cố định. Ở tuổi này của con có ăn nhiều hơn cũng không thể hấp thụ được nhiều như vậy, không những không thể trưởng thành sớm mà còn ảnh hưởng đến việc dậy thì, căng hỏng dạ dày nữa, sau này ăn gì cũng không còn ngon, cho nên ăn no là được rồi, đừng ăn vì ăn, hiểu chưa?”
Cơm Nắm nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Được ạ, vậy con nói thật, thật ra khi con ăn cái bánh bí đỏ thứ ba đã rất no rồi, cái thứ ba là cố ăn đó, mẹ ơi con sai rồi, lần sau con sẽ không ăn như vậy nữa!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận