Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 537: Nhà

Lần đầu tiên cô tới nhà Điềm Điềm, theo Tiểu Ngũ vào nhà đã nhìn thấy bà nội Điềm Điềm mặt mày ủ dột đi qua
đi lại.
Tô Tiếu Tiếu hỏi: “Thím Triệu, nghe nói nhà các thím muốn bán hả?”
Bà nội Điềm Điềm họ Triệu, sau khi quen thân Tô Tiếu Tiếu cũng gọi bà ta là thím Triệu theo cả nhà.
Bà nội Điềm Điềm từ sân nhà mình nhìn thấy Tô Tiếu Tiếu cũng rất bất ngờ: “Là có ý này thật, Tiếu Tiếu, sao
cháu lại qua đây? Sắp bắt đầu đi làm rồi sao?”
Tô Tiếu Tiếu gật đầu đáp: “Đúng vậy, hai ngày này thử kinh doanh trước, nếu không có vấn đề gì thì thứ hai tuần
sau chính thức khai trương. Hai ngày này thím có rảnh thì có thể qua đó, thím Triệu, nhà này của thím đang yên đang lành sao lại muốn bán đi vậy?”
Thím Triệu thở dài, nhìn thấy có người ngoài là Tiểu Ngũ ở đây nên chỉ bảo: “Tiếu Tiếu, chuyện này thím sẽ nói
với cháu sau, đồng chí, cậu đã tới lần thứ hai rồi phải không? Giá cả không phải bàn nữa, cái giá này tôi đã ra
thấp nhất rồi đấy, không có cách nào thấp hơn đâu.
Tiểu Ngũ xua tay đáp: “Thím Triệu hiểu lầm rồi. Anh ta chỉ vào Trụ Tử: “Căn nhà này của thím thật sự rất thực
dụng, bố cục cũng không tồi, nếu như cậu bé thấy không có vấn đề gì thì bọn tôi lấy”
Thím Triệu nhìn về phía Trụ Tử nhỏ với vẻ ngạc nhiên, bà ta không nhận ra Trụ Tử, cảm thấy vô cùng hoang
mang: “Cậu dẫn trẻ con tới mua nhà sao? Nói đùa kiểu gì thế?”
Tô Tiếu Tiếu ôm vai Trụ Tử nhỏ: “Thím Triệu, cậu ấy không nói đùa đâu, để cháu giới thiệu với thím một chút,
đây là Trụ Tử cũng là một nửa con trai của cháu, nhà cậu bé muốn mua nhà quả thật là cậu bé nói là quyết” Trụ Tử hơi cúi đầu với thím Triệu: “Cháu chào bà ạ. Thím Triệu nhìn Tô Tiếu Tiếu rồi lại nhìn Trụ Tử: “Cái này…”
Tô Tiếu Tiếu nói: “Thím Triệu, đây đều là người nhà mình cả, nếu thím có gì khó khăn cứ việc nói thẳng, thím
yên tâm, bọn cháu sẽ không nói ra bên ngoài đâu?
Hốc mắt của thím Triệu lập tức đỏ hoe, thở dài một tiếng, ngồi lên cái ghế bên cạnh với vẻ mặt chán nản: “Còn
không phải là đứa con dâu cũ đáng chém vạn đao đó của thím sao, mấy ngày trước chẳng hiểu sao quay về nói mình không có cách nào sinh đẻ được nữa, muốn dẫn Điềm Điềm về nuôi, hiển nhiên bọn thím không đồng ý rồi.
Cô ta nói nếu không đồng ý thì đòi một nửa căn nhà này, nói gì mà ly hôn có thể chia một nửa gia sản, còn có thể giành quyền nuôi con gì đó nữa, nói mà thím không hiểu gì.
Tiếu Tiếu, cháu nói xem, sao con người có thể không biết xấu hổ như vậy chứ, lúc đầu là bản thân cô ta trèo cây
cao cứ nhất định đòi ly hôn với con trai thím, vất bỏ Điềm Điềm nói không cần là không cần. Con cái thím đã nuôi hơn một năm rồi, bây giờ cô ta lại nói muốn đòi về, nào có đạo lý như vậy? Cô ta còn dẫn luật sư gì đó tới
nữa, nói một đống luật pháp mà bọn thím nghe không hiểu, sau đó vất một lá thư nói nếu không đồng ý thì sẽ theo bọn thím lên tòa án kiện.
Bọn thím đi hỏi rồi, hình như thật sự có chuyện như vậy, cháu nói xem ly hôn là cô ta muốn, con cái cũng là cô
ta không cần, bây giờ còn về giành nhà với bọn thím nữa, sau lại có người không biết xấu hổ như vậy chứ, hu hu hu hu… bọn thím ngoại trừ bán nhà ra còn có thể làm thế nào đây?
Điềm Điềm chắc chắn không thể để cô ta dẫn đi, chỉ có thể bán căn nhà lớn này chia cho cô ta một nửa số tiền rồi lại nghĩ cách mua một căn nhà nhỏ hơn để ở. Tiếu Tiếu, cháu nói xem, sao cái mệnh thím lại khổ như vậy, một quả phụ như thím vất vả lắm mới nuôi được con trai trưởng thành, trong nhà có một đứa con lúc trước vốn có thể không cần về quê vào đại đội nhưng con nói trong thành phố không có công việc còn không bằng về quê
י
vào đội có thể ăn cơm no. Một chuyến này đi đến tận bảy tám năm, vất vả lắm mới mong được con về nhưng không ngờ lại rước phải tai họa như vậy tới cướp nhà thím, thím… mệnh khổ quá, hu hu hu…” Những trải nghiệm này của thím Triệu thật sự khiến người nghe thương cảm mà rơi lệ.
Tô Tiếu Tiếu đã hiểu xảy ra chuyện gì rồi, cô vỗ lên vai thím Triệu, nói với Tiểu Ngũ: “Cậu về trước đi, căn nhà
này của thím Triệu không bán.
Tiểu Ngũ nghe cũng cảm thấy thảm thương cho bà ta, biết Tô Tiếu Tiếu đại khái có ý giúp bà ta ra mặt nên gật
đầu bảo: “Được, vậy tôi về trước, cô có chuyện gì cần tôi giúp thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, vậy Trụ Tử…” Trụ Tử đáp: “Cháu ở lại với dì Tô, chú Tiểu Ngũ cứ về trước đi ạ”
Sau khi Tiểu Ngũ đi rồi, Tô Tiếu Tiếu đưa một chiếc khăn tay sạch cho thím Triệu, hỏi bà ta: “Tên viết trên khế
ước mua bán nhà là tên của ai ạ?”
958 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận