Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 76. Câu hỏi ngu ngốc

Chương 76: Câu hỏi ngu ngốc
Quả nhiên cơm là sắt, người là thép, một bữa không ăn đói muốn xỉu, có điều kiện vẫn đừng để cái miệng của mình chịu thiệt, cơ thể tốt mới có thể sáng tạo ra giá trị càng lớn hơn, đây cũng là quan điểm của Tô Tiếu Tiếu.
Có sự gia nhập của Triệu Tiên Phong và Cá Nhỏ, Cơm Nắm nhỏ không còn rì rầm nữa mà còn thi chạy với bạn nhỏ.
Triệu Tiên Phong và Hàn Thành chạy sóng vai, nhìn bóng dáng phi như bay của Cơm Nắm mới hỏi anh: “Chân của Cơm Nắm đã khỏe rồi sao? Chạy như vậy không sao chứ?”
Ngược lại Hàn Thành không lo lắng, chỉ là vết trật nhẹ mỗi ngày Tô Tiếu Tiếu cũng bôi rượu thuốc cho cậu bé chăm vài ngày: “Nó chạy còn nhanh hơn cậu, cậu nói xem? Nếu như chân đau hiển nhiên nó sẽ không chạy.”
Triệu Tiên Phong: “…” Được rồi, anh ta đã hỏi một câu rất ngu ngốc.
“Hàn Thành, người vợ này của cậu thật sự rất tốt, đến cọp cái ở nhà tôi rất ít khi khen người cũng khen cô ấy không dứt miệng, còn cả con trai tôi nữa vừa đến giờ cơm là làm ầm lên nói muốn sang nhà cậu ăn, hại tôi cũng muốn sang nhà cậu ăn trực xem rốt cuộc là món gì lại lợi hại như vậy.”
“Không được, trẻ con thì được chứ cậu thì không!” Hàn Thành lập tức gạt bỏ, hai đứa nhỏ đã chạy xa rồi, Hàn Thành tăng tốc độ đuổi theo: “Tôi sợ sau khi cậu ăn một lần ngày nào cũng ỳ tại chỗ không chịu đi.”
“Này, sao con người cậu có thể như thế được nhỉ…” Triệu Tiên Phong đuổi theo: “Tốt xấu gì cũng là tôi đích thân lái xe tới thôn người ta giúp cậu giữ thể diện đón người ta về đấy nhé, cũng chính miệng đồng chí Tô Tiếu Tiếu nhà cậu nói muốn mời tôi ăn cơm!”
“Đợi mười lăm tháng tám đi, đến lúc đó hai nhà chúng ta tụ tập một hôm.” Hàn Thành thở dài bảo.
Dương Mai và Châu Ngọc Hoa có quan hệ không tệ, khi cô ấy còn sống mọi người có thời gian đều sẽ gặp nhau, ngày lễ ngày tết cũng thi thoảng tụ tập, cũng được vài ngày anh chưa đi thăm ông cụ rồi.
“Đây là cậu nói đấy nhé.” Một năm này trôi qua thật nhanh, mắt thấy cũng sắp tới mười lăm tháng tám rồi.
Có sự gia nhập của hai cha con Triệu Tiên Phong nên lần chạy bộ này không chỉ có mười lăm phút nữa, khi Hàn Thành dẫn con trai về nhà cũng đã gần sáu giờ bốn mươi phút.
Tô Tiếu Tiếu kéo Cơm Nắm đang vô cùng vui vẻ tới lau mồ hôi, hỏi với vẻ nghi ngờ: “Sao lại lâu như vậy? Không phải nói trước chỉ chạy mười lăm phút thôi sao?” Lại còn vui vẻ như vậy.
“Gặp Triệu Tiên Phong và Cá Nhỏ, Cơm Nắm không muốn về.” Hàn Thành cũng lấy khăn tay ra lau mồ hôi.
Tô Tiếu Tiếu: “…” Đây là kiểu xoay chuyển thần kỳ gì đây, ra khỏi cửa khóc tu tu, trở về thì cười hì hì, thật đúng là đoán đúng lúc đầu mà không đoán trúng kết thúc.
Cơm Nắm thay bộ quần áo sạch sẽ: “Mẹ ơi, con và Cá Nhỏ đã hẹn nhau ngày mai sẽ cùng chạy bộ đó.”
Tô Tiếu Tiếu vừa cười vừa lắc đầu: “Sao con lại chạy đến nghiện rồi.”
Cơm Nắm gật đầu: “Mẹ ơi, mặt trời trên biển đẹp lắm cơ, chắc chắn là ngon như lòng đỏ trứng gà rồi, hôm nay đến phiên làm món con thích đúng không? Hôm nay con muốn ăn trứng mặn.”
“Trứng mặn để đến Trung Thu ăn được không? Mẹ sẽ làm bánh trung thu trứng mặn cho các con.” Tô Tiếu Tiếu bàn bạc với Cơm Nắm.
Ở đây tết Trung Thu ăn bánh nướng thập cẩm là phổ biến, Cơm Nắm vẫn chưa từng ăn bánh trung thu trứng mặn, nghe qua thấy rất ngon nên hiển nhiên cũng gật đầu vui vẻ: “Có thể có thể ạ, mẹ làm gì cũng ngon hết á!”
Hàn Thành chỉnh sửa lại cho mình xong thuận tiện đi vào nhà bếp bưng bữa sáng ra, bữa sáng hôm nay dùng canh cá hôm qua còn thừa lại, lại bỏ thêm quả trứng gà vào trong rồi thả thêm chút rong biển và tép khô vào. Trước khi ra khỏi nồi lại thêm một ít hành thái, ăn kèm với khoai khoai lang và khoai sọ đã hấp chín, đây cũng lại là một mỹ vị ngon nuốt lưỡi đó.
Nghe thấy Tô Tiếu Tiếu nói như vậy, Hàn Thành thuận tiên nói lại chuyện đã hẹn với nhà Triệu Tiên Phong vào lễ Trung Thu ra.
Tô Tiếu Tiếu không có ý kiến: “Vậy đến lúc đó là đón ở chỗ chúng ta hay là qua bên Triệu Tiên Phong?”
Hàn Thành uống canh cá dinh dưỡng lại ngon, cảm thấy một ngày này của mình lại dồi dào sinh lực: “Đi đến nhà Triệu Tiên Phong, đến lúc đó mang phiếu lương và phiếu thịt qua là được, ông cụ tuổi tác cao rồi đi lại không tiện, thuận tiện thăm ông cụ một lát.”
Thời buổi này khẩu phần lương thực của một người đều được định lượng, mang theo phiếu lương và phiếu thịt đến nhà người ta làm khách là quy định bất thành văn, mọi người đều làm vậy.
Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Vậy đến khi đó ngoại trừ bánh trung thu, còn có thể làm ít điểm tâm khác mang qua, khi nào ngắm trăng có thể ăn.”
Hiển nhiên Hàn Thành không có ý kiến, anh vô cùng tự tin về tay nghề của Tô Tiếu Tiếu, cho dù cô làm món gì chắc chắn đều là món ngon nhất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận