Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 469: Chuyện cũ

Tô Tiếu Tiếu ôm cổ Hàn Thành cọ vào đầu anh, nói: “Em đọc qua rất nhiều tác phẩm văn học ưu tú từng nhắc tới tứ hợp viện trong phố cổ ở thủ đô, phố cổ, cây hòe cổ thụ và tứ hợp viện tượng trưng cho nhân văn và tình cảm. Khi em đọc rất thích cũng rất khát khao, nếu như anh thật sự không thoải mái thì chúng ta đổi với người khác có được không?”
Chuyện gì Hàn Thành cũng theo cô, loại chuyện nhỏ này hiển nhiên cũng sẽ không từ chối.
“Nếu như em thích thì chúng ta cứ giữ lại, nhưng không ở đó. Hàn Thành nghĩ đến gì đó, ôm Tô Tiếu Tiếu lên,
đứng dậy đi tới trước giá sách cầm một quyển sách trên cùng xuống.
Sau đó, Tô Tiếu Tiếu nhìn thấy anh lấy một thỏi vàng từ bên trong ra.
Cô trợn tròn mắt: “Hàn Thành, vậy mà anh lại giấu vàng trong sách sao?” Cũng không sợ khi đám trẻ lật sách nhìn thấy, Cơm Nắm nhìn thấy chắc chắn sẽ nói một câu trong sách thật sự có một tòa lầu vàng.
Hàn Thành đáp: “Đây là quà gặp mặt của lão thủ trưởng cũng chính là cha của Trương Hồng Đồ cho em. Năm đó chúng ta vừa mới kết hôn anh tới thủ đô công tác, ông cụ kêu anh mang quà gặp mặt về cho em. Anh không dùng đến nên không nhắc tới, thuận tay đặt trong sách. Bây giờ giá vàng không tệ, miếng vàng này chắc chắn cũng đủ cho chúng ta tìm một căn nhà nhỏ hơn một chút ở gần đại học thủ đô”
“Cho em sao?” Tô Tiếu Tiếu vội vàng lắc đầu: “Quá quý giá, chúng ta không thể lấy
Hàn Thành bảo: “Không phải vật hiếm gì, trong tứ hợp viện của chúng ta chắc hẳn có chôn một hũ vàng” Nhiều năm chưa từng nhắc đến chuyện này, Hàn Thành có hơi không biết nên bắt đầu từ đâu: “Năm đó ông nội bà nội đi vội vàng không kịp dặn lại vị trí chôn vàng. Cả nhà bác cả anh vì tìm hũ vàng mà xới tung tứ hợp viện lên một lần, đào sâu ba tấc cũng không tìm được, cuối cùng muốn ra tay dỡ viện nhưng cha anh và cô không cho, sau này động tay động chân, bác cả của anh không cẩn thận lỡ tay đập xẻng trúng đầu cô, cô đã ra đi như vậy. Hàn Thành siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào thịt cũng không cảm thấy đau, khi đó anh còn nhỏ tuổi nhưng đến nay vẫn còn nhớ ngày đó cô chảy rất nhiều máy gần như nhuộm đỏ toàn bộ sân, nhưng những lời nói cuối cùng của cô trước khi mất là “nhà yên vạn sự hưng, đừng trách anh cả, đừng truy cứu lại càng đừng nói ra ngoài, là em trượt chân ngã, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Đây là gia môn bất hạnh, cũng là nhà xấu, cuối cùng cha anh tuân thủ di nguyện của cô không báo cảnh sát,
cũng không trách anh cả, nhưng ông ấy vẫn luôn trách mình, chỉ là một ngôi nhà mà thôi, anh cả muốn dỡ thì dỡ, tại sao ông ấy lại muốn ngăn cản, có bao nhiêu nhà và vàng đều không thể so được với một mạng người. Tuy không thể nói “ta không giết bạn nhưng bạn lại vì ta mà chết, nhưng cha chính trực lại cho rằng đây là một vết nhơ duy nhất trong cuộc đời quang minh lỗi lạc của ông ấy, ông ấy cảm thấy mình có lỗi với cô, có lỗi với người cha đã mất và cũng có lỗi với bộ quân trang trên người mình, vẫn luôn dùng cách của mình để đền tội. Nơi nào có chiến tranh đều xin được đến nơi đó, nhiệm vụ nguy hiểm nhất người khác không dám, không muốn đi thì ông ấy đi. Mẹ biết rõ trong lòng cha có khổ, thân là một quân y, ở bên cạnh cha lên chiến trường cứu sống người bị thương và ở lại bên cạnh con cái trong thời gian đứa trẻ trưởng thành, bà ấy đã chọn cái trước, cuối cùng cả hai đều ngã xuống trên chiến trường.
Khi Hàn Thành nhìn thấy thi thể của cha mẹ, vẻ mặt của bọn họ thong thả, khóe miệng giương lên, đại khái là thẳng đến một khắc ngã xuống trên chiến trường đó, cha anh mới cảm thấy mình đã tẩy sạch vết nhơ trên quân phục, có mặt mũi đi xuống đối diện với cha mẹ và em gái. Con trai ông cũng sẽ vì vậy trở thành con mồ côi liệt sĩ trong sạch, ông ấy gánh tội nghiệt là hy sinh vì quốc gia, chết không hối tiếc.
Chuyện xưa quá nặng nề, cuối cùng gói gọn lại trong vài câu nhẹ nhàng bâng quơ, Hàn Thành theo bản năng khóa lại căn nhà đó và toàn bộ ký ức liên quan đến cha mẹ. Người khác hỏi đến cha mẹ, anh đều sẽ nói một câu
rất đơn giản “tôi là con mồ côi liệt sĩ, cha mẹ tôi đã hy sinh cho tổ quốc. Nếu không phải Tô Tiếu Tiếu muốn tới thủ đô học thì có khả năng cả đời này anh cũng sẽ không về thủ đô sinh sống, càng không về lại căn nhà đó. Bí mật trong căn nhà Hàn Thành chưa bao giờ nói cho người ngoài biết, đừng nói là đám người Trương Hồng Đồ và Triệu Tiên Phong mà ngay cả lão thủ trưởng cũng không biết. Người ngoài chỉ biết cô anh qua đời ngoài ý muốn, cả nhà bác cả từ chức đi nước ngoài.
995 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận