Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 457: Tụ tập

Bốn người mua xong đồ về nhà, Tô Tiếu Tiếu phát hiện ra trước cửa nhà mình vây đầy người. Cô nhíu mày: “Không phải nhà mình xảy ra chuyện đấy chứ? Sao lại nhiều người như vậy?”
Hàn Thành đã nhìn thấy Bánh Bao nhỏ ngồi trên cái ghế nhỏ ở cửa nhà với vẻ nhàn nhã ung dung, hai chân vắt chéo, phơi nắng ấm áp đến mức gương mặt nhỏ nần nẫn thịt của cậu bé đỏ hồng. Bé con cười giống như một phật Di Lặc nhỏ bé hưởng thụ tín đồ lễ bái, không biết còn cho rằng mọi người tới tham quan Bánh Bao nhỏ. “Không sao, em nhìn Bánh Bao nhỏ ở cửa nhà kia”
Tô Tiếu Tiếu thò đầu ra nhìn, chỉ thấy Bánh Bao nhỏ cười tủm tỉm duỗi tay nhận “quà” mà mọi người mang tới cho cậu bé, lần lượt nhét vào trong cặp sách gà con mà bà ngoại làm cho mình: “Ôi, khách tới cửa mang quà cho chủ nhà thật đúng là khách tốt hiểu lễ nghĩa, cảm ơn nha.
Bánh Bao nhỏ đựng đầy ắp đồ, có thể nhìn ra được đã không thể đựng được nữa, nhưng vẫn tay trái nhận một cái bánh, tay phải nhận một viên kẹo, trong miệng còn ngậm một viên kẹo mơ, có người đưa cho cậu bé một quả
quýt nhỏ, cậu bé vui vẻ nhét kẹo vào khe hở của cặp sách nhỏ, duỗi tay nhận quýt, híp mắt nói: “Cảm ơn chị, em thích nhất là ăn quýt đó!”
Đồng chí nữ cắt tóc ngang tai nói: “Bánh Bao nhỏ thích là được, lần sau chị lại mang cho em tiếp, bây giờ chị có thể vào tìm thầy Hàn Tĩnh được không? Chị có câu hỏi muốn hỏi cậu bé.
Bánh Bao nhỏ vung bàn tay nhỏ nần nẫn thịt, gật đầu bảo: “Có thể, chị vào đi.
Một đồng chí nam đeo kính mắt hỏi: “Bánh Bao nhỏ, bánh mà anh cho em đã nếm thử chưa? Có ngon không? Anh có thể vào đợi đồng chí Tô về không?”
Bánh Bao nhỏ nghĩ ngợi một chút: “Ồ, bánh in phải không, em vẫn chưa ăn, nhưng ngửi thấy cũng rất thơm đó, anh có thể vào trong”
Đồng chí nam mừng rỡ: “Cảm ơn cảm ơn. Cảm ơn xong đi vào trong sân ngay.
Tô Tiếu Tiếu cũng đại khái đoán ra được đã xảy ra chuyện gì rồi, cô duỗi tay đỡ trán: “Hàn Thành, em cảm thấy chuyện mà chúng ta cần lo không phải người khác dùng kẹo lừa Bánh Bao nhỏ đi, mà là nó vì kẹo của người khác mà bán chúng ta thì có.
Cô xuống xe, thấy Bánh Bao nhỏ lại định duỗi tay nhận đồ của người khác, quát: “Bánh Bao nhỏ, con qua đây cho
mẹ”
Bánh Bao nhỏ nghe thấy giọng mẹ vội vàng rụt bàn tay thịt về, tròng mắt đảo vài cái lập tức mỉm cười, vung cặp chân ngắn chạy bịch bịch bịch tới ôm chân mẹ, ngẩng cái đầu nhỏ lên nói: “Mẹ ơi mẹ về rồi, con nhớ mẹ lắm, những anh chị chú dì này cũng nhớ mẹ lắm đó”
Mọi người nhìn thấy cô trở về đều vây tới: “Đồng chí Tô, cuối cùng cô cũng về rồi? Chúng tôi đợi cô nửa ngày rồi đấy”
“Đúng đó đồng chí Tô, cuối cùng cô cũng về rồi, chúng tôi nôn nóng muốn so đáp án với cô, người không đợi được đều vào nhà tìm thầy Hàn hỏi đáp án rồi.
“Đồng chí Tô, đáp án câu toán thứ hai từ dưới lên là gì? Đáp án của mấy chúng tôi không giống nhau, đều sắp làm tôi gấp muốn chết mất.
“Còn cả câu trắc nghiệm thứ ba nữa, rốt cuộc chọn A hay là D, chúng tôi chọn A và D đều có, cũng không biết đâu mới là đáp án chính xác.
Tô Tiếu Tiếu bị mọi người vây quanh mồm năm miệng mười hỏi, quả thật là cái đầu muốn to gấp đôi: “Mọi người
bình tĩnh một chút, tôi biết mọi người rất muốn biết mình thi thế nào nhưng tôi cảm thấy cho dù đáp án là gì và thi thế nào cũng đã là kết quả đã định rồi. Mọi người nghĩ nhiều cũng vô ích, còn không bằng về nhà yên tâm đợi thành tích, mọi người cũng sẽ không nhớ hết toàn bộ câu hỏi, tôi cũng không nhớ hết toàn bộ đáp án được, chúng ta sẽ không biết giáo viên chấm bài chấm điểm câu hỏi chủ quan thế nào nữa.
Đồng chí cảm thấy bản thân thi không tốt cho lắm còn không bằng sử dụng thời gian này về nhà chăm chỉ đọc sách, chuẩn bị cho năm sau, thật sự không cần lãng phí thời gian, hôm nay muộn lắm rồi, mọi người về nhà trước đi, chúng tôi cũng sắp ăn cơm rồi, không giữ mọi người được.
Tuy rằng mọi người thật sự rất muốn biết đáp án nhưng Tô Tiếu Tiếu đã nói đến mức này rồi, bọn họ cũng không tiện ở lại nữa.
“Đúng rồi, cảm ơn mọi người đã thích Bánh Bao nhỏ nhà chúng tôi, nhưng sau này xin mọi người đừng mang đồ
ăn vặt cho cậu bé nữa, đứa trẻ nhỏ không hiểu tiết chế, không cẩn thận sẽ ăn nhiều, mọi người giữ lại tự mình ăn đi, thật sự không cần cho nữa”
Bánh Bao nhỏ nghe mẹ nói như vậy lại cúi đầu, mở cặp sách gà con của mình ra với vẻ mặt đau khổ: “Anh chị chú dì, mọi người cầm về đi ạ, em không lấy đâu”
Thật ra cũng chỉ là mỗi người cho một viên kẹo một cái bánh, nhưng vì người cho nhiều nên mới đựng đầy một cái cặp sách.
1012 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận