Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 74. Người bạn mới

Chương 74: Người bạn mới
Cơm Nắm chạy “bình bịch” qua, trừng to mắt hỏi cậu bé: “Anh là ai thế?”
Trụ Tử nhỏ hít mũi, ngẩng đầu cười ngại ngùng: “Anh tên là Trụ Tử.”
Cơm Nắm “ồ” một tiếng: “Em là Cơm Nắm.” Cậu bé lại nhìn thứ đen thui trong giỏ hỏi: “Đây là thứ gì nữa vậy?”
Trụ Tử nhỏ đáp: “Ốc đó.”
Cơm Nắm lại hỏi: “Ở đâu ra vậy?”
Trụ Tử nhỏ bảo: “Anh nhặt ở bên khe suối trong hẻm núi đó.”
“Wow, anh lợi hại thế, có thể nhặt được nhiều như vậy luôn.” Cơm Nắm ngồi xổm xuống đâm vào mấy con ốc cứng cáp đó.
Trụ Tử nhỏ lắc đầu: “Không lợi hại.”
Trong lúc hai bé trai nói chuyện Tô Tiếu Tiếu đã múc một bát canh cá mang tới: “Cơm Nắm để Trụ Tử qua uống canh cá trước đã.”
Trụ Tử nhỏ được thương mà sợ vội vàng xua tay lắc đầu: “Không cần không cần, dì ơi không cần đâu, cháu đã ăn cơm rồi.”
Hàng xóm láng giềng đối xử với cậu bé rất tốt nhưng chưa từng có người nào nỡ mời cậu bé ăn canh cá bởi vì canh cá quá quý.
Tô Tiếu Tiếu nói: “Không sao, trong nhà nấu nhiều mà, cháu không uống cũng phí, coi như uống nước cho thanh giọng đi, bằng không dì cũng không lấy ốc của cháu đâu.”
Trụ Tử nhỏ không ngốc, cậu bé biết dì này có lòng tốt, người ta có giàu có bao nhiêu cũng sẽ không lãng phí canh cá.
Cơm Nắm đứng dậy giúp mẹ chào hàng canh cá: “Trụ Tử nhỏ, anh mau thử đi, canh cá mà mẹ em nấu ngon lắm đó, để nguội sẽ không còn ngon nữa đâu.”
Trẻ con nhà nghèo sớm phải lo liệu việc nhà, người ta thật lòng hay là khách sáo thì Trụ Tử nhỏ vẫn phân biệt được rõ ràng. Cậu bé nhỏ giọng nói một câu “cảm ơn,” cũng không còn từ chối ý tốt của Tô Tiếu Tiếu nữa mà bưng cái bát, cũng chẳng dám ngồi vì chỉ sợ quần áo bẩn của mình sẽ làm dơ ghế nhà người ta.
“Ngồi xuống uống đi, dì đi lấy giỏ đựng ốc của cháu đã.” Tô Tiếu Tiếu nói xong, cầm giỏ đi vào trong phòng.
Trụ Tử nhỏ uống xong canh rất nhanh lại đứng dậy mỉm cười.
Không lâu sau, Tô Tiếu Tiếu cầm cái giỏ đi ra, bên trong đựng một ít đồ. Trụ Tử nhỏ nhìn thấy bên trong có một đồng tiền, một bọc gạo nhỏ và mấy viên kẹo trắng cũng sững sờ không dám nhận, vội vàng xua tay: “Dì ơi, dì cho cháu năm hào là được, những thứ này cháu không thể lấy được.”
Tô Tiếu Tiếu bảo: “Cháu không cần từ chối, cháu cứ nói với bà nội cháu tự bà ấy sẽ biết chuyện thế nào, còn kẹo sữa là quà gặp mặt mà Cơm Nắm nhà bọn dì tặng cho người bạn mà thằng bé mới quen, nếu như cháu không muốn kết bạn với Cơm Nắm thì cháu có thể trả lại kẹo sữa cho Cơm Nắm, nhưng dì nghĩ cậu bé chắc hẳn sẽ rất giận đấy.”
Cơm Nắm không ngừng gật đầu: “Đúng, bạn tốt của em đều có kẹo sữa của em, Cá Nhỏ, Đôn Đôn và Nha Nha đều có, bọn họ có đồ tốt cũng sẽ chia cho em, anh cũng là bạn của em cho nên anh cũng có!”
Bạn? Danh từ này ở trong nhận thức của Trụ Tử bé nhỏ rất lạ lẫm, bạn học ở trường đều không bằng lòng kết bạn với cậu bé cho nên cậu bé cũng không có bạn.
Tô Tiếu Tiếu nhét cái giỏ vào tay cậu bé: “Muộn lắm rồi, cháu về nhà đi, đợi sáng mai rảnh thì tới tìm Cơm Nắm chơi nhé, bọn dì chào đón cháu bất cứ lúc nào.”
Nước mắt của Trụ Tử đã không thể kiềm chế được nữa, cậu bé khom người thật sâu rồi ôm cái giỏ quay người đi ra ngoài, đợi đến khi ra khỏi mảnh sân tràn đầy ấm áp này cậu bé mới dám ngẩng đầu lên, dùng bàn tay nhem nhuốc của mình lau nước mắt trên mặt.
Chợt cậu bé sờ được kẹo sữa trong giỏ, lại mỉm cười.
Cậu bé đã có bạn rồi, cuối cùng cậu bé cũng người bạn đầu tiên trong đời, tên của em ấy là Cơm Nắm!
Cậu bé còn được uống một bát canh cá ngon nhất trong cuộc đời, là mẹ của người bạn tốt đó, một dì rất dịu dàng cũng rất xinh đẹp đã mời cậu bé uống.
….
Sau khi chân của Cơm Nắm nhỏ lành lại cậu bé thêm một nhiệm vụ mới đó chính là chạy bộ buổi sáng cùng cha của cậu bé!
Hàn Thành vẫn sáu giờ dậy như cũ, anh không chỉ tự mình dậy lúc sáu giờ mà còn lôi con trai từ trong mộng dậy cùng.
Cơm Nắm nhỏ dụi mắt mơ màng, nói với vẻ mặt bất mãn: “Cha à, người ta đang nằm mơ ăn đùi gà mà, cha làm như vậy là sao?”
Ngay cả Tô Tiếu Tiếu cũng ngơ ngác, nhìn anh với đôi mắt mờ mịt: “Để con ngủ thêm chút nữa đi anh, trẻ con ăn nhiều ngủ nhiều mới có thể lớn được.”
Hàn Thành đứng thẳng tắp giống như một cây bạch dương nhỏ, gió táp mưa sa vẫn thẳng hàng: “Buổi tối ngủ chín tiếng và buổi trưa ngủ một tiếng, giấc ngủ mười tiếng đã đủ rồi, cha ruột của anh là quân nhân, từ lúc năm tuổi anh đã bắt đầu huấn luyện buổi sáng theo ông ấy mỗi ngày, Cơm Nắm cũng là con của quân nhân cho nên thằng bé cũng phải chạy bộ sáng cùng cha mình, trước chạy chậm tầm mười lăm phút là được rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận