Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 426: Tranh

Phần cuộc sống được nhắc đến trong các bức tranh thật sự rất ít, nhưng đều giống như phân cảnh trong ống kính phim gợi lên hồi ức vô hạn cho cô.
Nhìn thấy Tô Tiếu Tiếu rơi nước mắt, đám trẻ đều hoảng hốt, Cơm Nắm ôm vai người mẹ nhỏ bé: “Mẹ ơi sao mẹ lại khóc? Là bọn con vẽ không tốt hay là viết không đẹp ạ? Bọn con sửa lại có được không?”
Tô Tiếu Tiếu quả thật dở khóc dở cười: “Có chỗ nào không tốt đâu, chỉ là quá tốt mới khiến mẹ cảm động lây, nhưng mẹ nào tốt như các con nói? Cái này truyền ra ngoài mẹ sợ người ta sẽ cười chê”
Cơm Nắm lắc đầu: “Mẹ ơi mẹ phải tin bản thân, số trang có hạn, điểm tốt của mẹ bọn con truyền đạt không đến một phần nghìn vạn ở trong tờ rơi ấy chứ”
Bánh Đậu nhỏ tiến lên ôm mẹ: “Mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời!”
Tô Tiếu Tiếu xoa đầu hai đứa trẻ: “Chớp mắt cái hai bé lớn của mẹ đều đã lớn thế này rồi, thật tốt, nhưng mẹ vẫn
chưa lên đại học đâu”
Ngày đó Cơm Nắm nghe được một chút cuộc đối thoại của cha mẹ, cậu bé hỏi thẳng mẹ: “Mẹ ơi, đã xác nhận có thể khôi phục kỳ thi đại học rồi sao?”
Tô Tiếu Tiếu không giấu bọn trẻ mà gật đầu: “Chắc tám chín phần mười, mẹ sẽ cố gắng một chút, đợi mẹ thi đỗ đại học sẽ dẫn tất cả các con qua đó, đến khi đó Cơm Nắm nhỏ và Bánh Đậu nhỏ sẽ học tiểu học, Bánh Trôi nhỏ và Bánh Bao nhỏ đi nhà trẻ, cả nhà chúng ta đều đi học, nhưng các con có khả năng phải rời xa các bạn nhỏ ở đây và xây dựng mối quan hệ với các bạn học mới, nhưng các con không thể nói lung tung với bên ngoài, mẹ chỉ muốn các con chuẩn bị tâm lý từ trước, dù sao vẫn không phải là chuyện chắc chắn một trăm phần trăm? Tô Tiếu Tiếu biết sắp khôi phục kỳ thi đại học nhưng một ngày văn kiện của Đảng chưa phát xuống thì vẫn chưa thể khẳng định, cô vẫn rất tự tin về bản thân, nếu như không ngoài ý muốn thì với căn bản của cô và nguyên chủ, lại thêm mười năm không ngừng ôn cũ học mới còn không thi đỗ đại học thì cũng không ai đỗ được hết. Bây giờ môn học mà cô cần củng cố là chính trị, phải tốn thêm chút thời gian học thuộc các loại lời trích là xong.
Nhà bọn họ việc lớn việc nhỏ đều không giấu đám trẻ, thậm chí sẽ bàn bạc với lũ trẻ nên đám trẻ cũng quen rồi.
Bánh Đậu nhỏ lắc đầu: “Không sao ạ, cha mẹ ở đâu thì bọn con ở đó.
Tuy rằng Bánh Đậu nhỏ đã bảy tuổi nhưng vẫn rất dính mẹ.
Sau khi đôi long phụng thai lớn, các anh sẽ dẫn tụi nhỏ đi học hoặc là xin nghỉ, Tô Tiếu Tiếu có cơ hội sẽ rút thời gian về bộ phận tuyên truyền ngồi làm, anh Trụ Tử sẽ nhỏ qua giúp chăm em trai em gái, còn Bánh Đậu nhỏ vẫn sẽ đeo cặp sách gà trống của mình đi làm cùng mẹ, thậm chí có thể giúp mẹ viết vẽ, làm trợ thủ tốt của mẹ. Đồng chí ở bộ phận tuyên truyền đều rất thích bé trai lớn lên vô cùng ưa nhìn, viết chữ vẽ tranh còn vô cùng đẹp này, đặc biệt là một vài dì có tuổi thường nói đùa bảo Bánh Đậu nhỏ là vật may mắn của bộ phận tuyên truyền bọn họ, còn thường xuyên mang đồ ngon cho cậu bé ăn, nhưng sau khi Bánh Đậu nhỏ hỏi mẹ có thể cầm được sẽ cất vào cặp sách gà trống lớn của mình, để dành về nhà chia cho em trai em gái ăn, tóm lại đến cuối cùng phần lớn những thứ này đều vào bụng của Bánh Bao nhỏ.
Cơm Nắm ngược lại nghĩ đến một vấn đề: “Mẹ ơi, vậy cha thì sao ạ? Ném một mình cha ở lại đây làm người già trực đơn vị sao?”
Khi Cơm Nắm nói lời này, đồng chí Hàn Thành năm ấy đã hơn ba mươi tuổi hào hoa phong nhã vừa vặn tan làm về nhà, nghe thấy lời này của con trai suýt chút nữa vấp vào thềm cửa: “Con còn nói vớ vẩn là cha ném một
mình con lại làm nhi đồng canh đơn vị thì có”
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Cơm Nắm đi lên nhận bao công văn của cha, giả vờ giả vịt đấm lưng bóp vai cho cha: “Sai rồi sai rồi, cha ơi con sai rồi, cha không hề già chút nào, cả nhà chúng ta sẽ luôn ở cùng nhau, đi đâu cũng sẽ không tách rời, nhưng mà cha nói thật đi, cha dự định làm thế nào?”
Gần đây Cơm Nắm nghe nhiều kênh trung ương học theo lời nói của nhân viên phát thanh, khi bày trò lại bắt đầu uốn âm lưỡi theo đủ loại không thích hợp, khiến Hàn Thành nghe được vô cùng khó chịu, anh vò đầu con trai, túm cổ cậu bé bảo: “Con nói chuyện tử tế cho cha.
Cơm Nắm nghiêm chỉnh đáp: “Vậy cha ơi rốt cuộc cha định làm thế nào, để bọn con còn chuẩn bị tinh thần nữa” Hàn Thành đáp: “Có thể làm thế nào? Vừa rồi không phải con nói cả nhà mình sẽ không tách ra sao? Mẹ con đi đâu thì cha tới đó”
971 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận