Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 732: Phiên ngoại về bọn nhỏ 18

Cái này làm sao mà được chứ? Anh chỉ có thể tốt với một mình cô bé mà thôi, sao có thể còn đối xử tốt với một
nữ sinh khác được? Đồng thời đối tốt với nhiều nữ sinh như vậy mệt biết bao? Hay là sau khi anh đối xử tốt với nữ sinh khác sẽ không đối xử tốt với cô bé nữa?
Cái đầu nhỏ nhắn của Bánh Trôi nhỏ nổi lên dấu chấm hỏi to đùng, còn có một chút hoảng hốt không giải thích
được, giai đoạn thanh xuân của cô bé được các anh trai giúp tránh sự quấy rầy của những bạn nam khác, từ nhỏ đến lớn đều được bảo vệ rất tốt, cho dù đã trưởng thành sắp trở thành sinh viên đại học nhưng cô gái trẻ đối với chuyện nam nữ này vẫn không hiểu biết một chút gì cả.
Cô bé sờ khấu bình an trên cổ mình mà rơi vào trong suy tư, cái khấu bình an mà bây giờ cô bé đeo thật ra chính
là cái khấu bình an mà bà nội Trụ Tử để lại cho cậu bé, còn cái khấu bình an khi Bánh Trôi nhỏ chừng bảy tám tuổi bất cẩn làm rớt vỡ mất. Đó chính là bảo bối gia truyền của bà ngoại, Bánh Trôi nhỏ bắt đầu từ lúc một tuổi đã luôn đeo nó, cũng đã quen có chuyện hay không đều phải sờ một chút, ngay cả buổi tối đi ngủ cũng phải sờ nó mà chìm vào giấc ngủ, cô bé càng nghĩ càng khó chịu ngay tại trận òa khóc oa oa.
Khi ấy dưới trụ cầu của nhà cũ đào ra được không ít bảo vật, Tô Tiếu Tiếu cho mỗi đứa trẻ trong nhà một cái
khấu bình an để đeo, các anh trai thấy em gái khóc đều cống hiến khấu bình an của mình cho em gái chọn một cái, Bánh Trôi nhỏ cũng không hề nghĩ ngợi đã lấy khấu bình an của anh Trụ Tử nhỏ. Cũng không biết tại sao, Bánh Trôi nhỏ chỉ chú ý duy nhất khấu bình an của Trụ Tử nhỏ. Lúc nhỏ khi nắm đồ cô
bé đã nắm nó không chịu buông, khi ấy Tô Tiếu Tiếu mới lấy khấu bình an mà Lý Ngọc Phụng cho cô đeo lên cổ Bánh Trôi nhỏ và trả cái của Trụ Tử nhỏ về cho cậu bé.
Nhiều năm như vậy qua đi, cô bé vẫn là liếc mắt một cái đã nhìn trúng khấu bình an của Trụ Tử nhỏ. Khi ấy Tô
Tiếu Tiếu còn dựa theo tuổi của đám trẻ để chọn, rõ ràng cái của Bánh Bao nhỏ đó và miếng đã vỡ của cô bé có độ tương đồng cao nhất nhưng cô bé lại không cần.
Đám trẻ khẳng định đều không nhớ rõ lai lịch của cái khấu bình an đó của Trụ Tử, Tô Tiếu Tiếu đang định mở
miệng ngăn cản nhưng Trụ Tử đã đeo khấu bình an lên cổ Bánh Trôi nhỏ, bế em gái liếc mắt ra hiệu với Tô Tiếu Tiếu, ý bảo không sao.
Tô Tiếu Tiếu không ngờ nhiều năm qua đi như vậy, bà nội của Trụ Tử biết bây giờ Trụ Tử sống tốt như thế chắc
hẳn sẽ rất vui, nên không câu nệ những tiểu tiết này nữa. Cô lại tìm một cái có chất lượng tốt nhất trong đống
bảo bối đó đeo cho Trụ Tử nhỏ.
Thật ra Trụ Tử nhỏ vô cùng thích, cả gia đình dì Tô từ lớn đến bé đều đeo một cái giống như có một loại cảm
giác nghi thức nào đó, như thể đeo cái khấu bình an này vào cậu bé cũng chính là một phần của gia đình này, khiến cậu bé vô cùng vui vẻ.
Thẳng cho đến hiện tại, Trụ Tử vẫn vô cùng quý trọng cái khấu bình an đó, mỗi ngày tắm rửa đều phải liếc mắt nhìn xem sợi dây có chắc hay không, có rơi vỡ không, từ sau khi cái khấu bình an của Bánh Trôi nhỏ vì đứt dây mà rơi vỡ xong, ngay cả Bánh Bao nhỏ sơ ý nhất cũng quen kiểm tra dây thừng khi tắm rửa. Cái khấu bình an này thật sự giống như tín vật của cả gia đình bọn họ, từ sau chuyện đó mọi người đều bảo quản rất tốt. Bánh Trôi nhỏ vẫn luôn đeo cái mà Trụ Tử đã đeo rất nhiều năm, ngoại trừ vì thường sờ nó mà trở nên vô cùng
bóng loáng và trơn mịn ra, cô bé vẫn luôn bảo quản nó rất tốt. “Điềm Điềm, em nói xem có phải anh trai thật sự sẽ kết hôn sinh em bé với nữ sinh khác không?” Giọng nói của
Bánh Trôi nhỏ mềm mại ngọt ngào mang theo khổ não mà đến ngay cả bản thân cô bé cũng không phát hiện ra
được.
Đây là kỳ nghỉ hè cuối cùng trong quãng đời học sinh cấp ba, cách khai giảng vẫn còn nửa tháng nữa, Bánh Trôi nhỏ và Đường Điềm Điềm vẫn luôn là bạn thân cùng bàn từ trường mẫu giáo đến thẳng cấp ba, cũng sắp phải
tách nhau ra đi học, cho nên các cô đều rất ăn ý ở chung với nhau thêm một chút thời gian nữa, mỗi ngày đều hẹn ra ngoài đi chơi.
Thật ra Đường Điềm Điềm cảm thấy lý do của Bánh Trôi nhỏ có hơi kỳ lạ, tiên đề của việc Bánh Trôi nhỏ dùng từ
“khác” là cô bé cảm thấy anh Trụ Tử vốn chắc hẳn có một người.
978 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận