Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 141. Mẹ con tâm sự

Chương 141: Mẹ con tâm sự
Nói một cách không khoa trương thì một tháng này bà ấy cơm nước không vô, nhận được thư và điện thoại của con gái đã lập tức bỏ hết toàn bộ việc trong tay mà vội vàng tới đây.
“Mẹ cũng rất nhớ con, nhưng thấy con sống tốt thì mẹ cũng yên lòng rồi, nói không có quần áo mặc với không có rau xanh thảm như vậy, có phải con thật lòng lừa mẹ qua đây không đấy?”
Tô Tiếu Tiếu đổi từ ôm sang cọ vào cánh tay của Lý Ngọc Phụng, kéo bà ấy ra vườn rau: “Con không lừa mẹ đâu, mẹ xem nơi này trống huơ trống hoác kìa, thật sự ngày nào con cũng phải tốn tiền đi mua rau ăn đó.”
Tô Tiếu Tiếu lại kéo áo của mình cho bà ấy xem: “Hàn Thành mua nhiều vải cho con lắm nhưng mà con có biết may quần áo đâu, mẹ xem, vẫn là bộ vá chằng vá đụp này.”
Lý Ngọc Phụng thật sự không có cách với đứa con gái yếu đuối của mình, chỉ ấn vào mũi cô: “Con đó…”
Tô Tiếu Tiếu lại ôm bà ấy cọ cọ: “Mẹ ơi, mẹ qua đây sao không nói trước với bọn con một tiếng, không phải lần trước con đã để lại số điện thoại của Hàn Thành cho cha mẹ rồi sao? Mẹ nói trước một tiếng bọn con cũng tiện đi đón mẹ.”
Lý Ngọc Phụng buông tay con gái để đi dỡ bọc hàng mà bà ấy mang tới: “Cũng không phải mẹ chưa từng đi xa, hồi đó con đi học vẫn là mẹ tiễn con đi đó, tàu hỏa ở chỗ chúng ta có thể đi đến thẳng thị trấn, phí điện thoại lại đắt như vậy, mẹ con tốn khoản tiền đó làm gì?”
Thân là người phụ nữ nông thôn ở thời đại này, Tô Tiếu Tiếu thật sự cảm thấy mẹ cô vô cùng lợi hại, bà ấy biết chữ, dám một mình dẫn con đi xa, đây đã là lợi hại hơn chín mươi phần trăm phụ nữ nông thôn rồi.
Lý Ngọc Phụng lại bảo: “Vốn không định dẫn Tiểu Bảo theo nhưng thằng quỷ nhỏ này không biết nghe ngóng được ở đâu biết mẹ sắp tới thăm con, ở nhà ầm ĩ mấy ngày liền, không dẫn theo không được, con đó, từ nhỏ đã siêu thích trẻ con, mẹ thấy hai đứa con của Hàn Thành cũng vô cùng thích con, như vậy mẹ cũng yên tâm rồi, đúng rồi, đứa nhỏ Trụ Tử đó là ai vậy?”
“Nói ra thì dài lắm mẹ ơi, là con trai của liệt sĩ, bà nội mới đi được một khoảng thời gian, còn lại có mình thẳng bé, ngược lại bây giờ cũng là con nhà bọn con cả.” Tô Tiếu Tiếu nhỏ giọng đáp.
Lý Ngọc Phụng gật đầu: “Nhìn cũng là một đứa trẻ ngoan.”
Tô Tiếu Tiếu vô cùng tán thành: “Con cảm thấy vận may của mình rất tốt, mấy đứa trẻ trong nhà đều rất ngoan, rất nghe lời.”
“Con gái mẹ tốt như vậy, làm sao có thể không có phúc khí được?” Lý Ngọc Phụng không hề keo kiệt mà khen con gái nhà mình, ở trong mắt bà ấy, Tô Tiếu Tiếu điểm gì cũng tốt hết.
Bà ấy tìm được bánh nhúng trong túi, lấy ra chia cho đám trẻ: “Tới đây tới đây, bà ngoại làm bánh nhúng cho mấy đứa, mỗi người một cái để ăn nhé.”
Đám trẻ vui vẻ muốn xỉu, ngoại trừ Tiểu Bảo ra thì mấy đứa trẻ khác đều chưa từng ăn thứ này, nó trông giống như đóa hoa xinh đẹp, nhìn qua có vẻ rất ngon, tụi trẻ mở miệng cảm ơn bà ngoại, cái miệng vô cùng ngọt.
Tiểu Bảo cũng được chia một cái, giải thích cái này ngon thế nào với các bạn nhỏ của mình một cách hết sức phấn khởi.
Thôn Tô Gia cũng không gần biển cho lắm, nên có rất nhiều hải sản mà Lý Ngọc Phụng chưa từng thấy qua, nhìn thấy thứ mà bọn họ nhặt về cũng lấy làm lạ, còn thấy hứng thú hơn cả Tiểu Bảo.
“Thứ này thật sự nhặt được ở biển sao? Nhiều như vậy sao? Cái này gọi là gì?” Lý Ngọc Phụng chỉ vào bào ngư và hỏi.
Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Cái này gọi là bào ngư, thoạt nhìn rất xấu nhưng nó ngon nhất đấy mẹ, đây cũng là lần đầu tiên con ra biển, có khả năng là do vận may tốt chứ nghe dì Trương nói lúc này có thể nhặt được ít vỏ sò về là đã tốt lắm rồi, con cũng không ngờ có thể nhặt được nhiều như vậy, thật ra trong biển còn có rất nhiều đồ tốt nữa nhưng con không dám nhặt nhiều như vậy trở về, để người báo cáo là phiền lắm.”
Vừa rồi Lý Ngọc Phụng còn định nói vậy mỗi ngày đi nhặt một ít về nhà cũng khỏi cần mua đồ ăn nữa, nhưng nghe đến hai chữ “báo cáo” đã lập tức tỉnh táo lại ngay, thời buổi này làm gì có chuyện cho bạn ngày nào cũng đi nhặt hàng chứ.
Hàn Thành mệt hết một ngày, tan làm trở về phát hiện ra hình như từ trường ở nhà mình đã thay đổi rồi, đám trẻ không ở trong sân học giống như bình thường mà ngược lại trong phòng rất nháo nhiệt tràn ngập tiếng cười nói.
Anh liếc mắt nhìn qua phòng bếp trước, phát hiện ra vợ và một người phụ nữ đang ngồi xổm trên đất cúi đầu nhìn vào thùng gỗ nhỏ lén nói gì đó. Bởi vì cúi đầu cho nên không nhìn rõ bộ dạng của bà ấy mà chỉ cảm thấy hình như giọng nói này có hơi quen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận