Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 125. Ức hiếp

Chương 125: Ức hiếp
Nếu như Cơm Nắm nhỏ cũng tới đây, cậu bé nhất định sẽ nhận ra mấy người này chính là mấy đứa trẻ hư đã chặn cậu bé và Trụ Tử nhỏ trên đường, cuối cùng bị Trụ Tử nhỏ dùng đá to dọa chạy mất dép đó.
Trụ Tử nhỏ nhìn thấy Tô Tiếu Tiếu đôi mắt bắt đầu đỏ hoe, có thể cảm giác được cậu bé có hơi bất an, cậu bé không biết dì Tô có cho rằng cậu bé là trẻ hư đánh nhau không, có không thích cậu bé nữa không.
Khóe miệng của Trụ Tử nhỏ mấp máy, còn chưa kịp nói gì thì giọng nói có hơi chói tai của Trình Lệ Phương đã vang lên trước: “Ồ, tới rồi à, thật đúng là người thế nào thì dạy ra con như vậy, trước đây Trương Trụ ngoan ngoãn nghe lời biết bao, mới qua nhà cô ở có vài ngày đã học cách cãi lại và đánh nhau rồi đấy, nếu không sao người ta đều nói gần mực thì đen gần đèn thì rạng nhỉ, chủ nhiệm Lưu ông nói đi, đúng không?”
Chủ nhiệm Lưu là một người đàn ông trung niên đeo cặp đít chai rất dày, thoạt nhìn rất nhã nhặn, ông ta nhìn thấy Tô Tiếu Tiếu đầu tiên là sững sờ, dường như không ngờ cô lại trẻ tuổi như vậy, ông ta đẩy kính mắt: “Bây giờ cô là người giám hộ của Trương Trụ phải không? Trương Trụ không hiểu tại sao lại đánh nhau với vài học sinh, không nghe khuyên bảo đã trực tiếp túm người tới đánh, tình huống khá nghiêm trọng, bây giờ phụ huynh của các học sinh bị đánh yêu cầu xin lỗi và bồi thường tiền viện phí, ngoài ra tôi cũng hiểu tình hình của nhà Trương Trụ, trước đây cậu bé quả thật là một đứa trẻ rất nghe lời và rất ngoan ngoãn, tôi biết gần đây cậu bé đã chuyển đến nhà cô ở, có phải về mặt giáo dục đã xảy ra sai lệch gì đó mới dẫn đến tính cách của đứa trẻ thay đổi lớn như vậy hay không? Nếu đứa trẻ đã đến sống với các cô vậy các cô vẫn nên lưu tâm nhiều hơn về vấn đề con trẻ này.”
Chủ nhiệm Lưu cũng xem như không thiên vị, nói chuyện cũng rất đúng trọng tâm, ngược lại không khiến Tô Tiếu Tiếu cảm thấy không thích hợp.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ Trụ Tử nhỏ lại biết đánh nhau, Trụ Tử nhỏ quả thật rất ngoan, tính cách cũng rất ôn hòa, cô vẫn luôn lo cậu bé sẽ bị bắt nạt ở trường học ngược lại không ngờ cậu bé lại túm người đánh.
Trụ Tử nhỏ ưỡn thẳng thắt lưng và nhìn chủ nhiệm Lưu với vẻ mặt quật cường: “Cả nhà dì Tô rất tốt với em, đánh người là chuyện của em chứ không liên quan đến gì Tô hết, không cho phép các người nói dì Tô như vậy!”
Tô Tiếu Tiếu quay đầu, cho Trụ Tử nhỏ một ánh mắt an ủi rồi nói với giọng dịu dàng: “Trụ Tử trước đừng nôn nóng, nói cho dì biết đã xảy ra chuyện gì, có phải bọn họ ra tay với cháu trước cho nên cháu mới đánh trả không?”
Trụ Tử nhỏ nhìn cô, đôi mắt đỏ hoe, chỉ cúi đầu mà không chịu nói.
Trình Lệ Phương cướp lời: “Cái gì mà ra tay trước? Sự việc đều đã rất rõ ràng ra đấy, chính là Trương Trụ vô duyên vô cớ lôi con nhà chúng tôi ra đánh lại còn sống chết không chịu nhận sai, cô không biết dạy con thì đừng có ham trợ cấp của nhà người ta, có phần trợ cấp này, ở đây cũng có một đống người bằng lòng nhận nuôi Trương Trụ nhé, nhưng nếu như nó cứ giữ cái thái độ này, chúng tôi sẽ cân nhắc đến việc khuyên nó thôi học, cô đừng có làm lỡ con nhà người ta, có phải không chủ nhiệm Lưu?”
“Dì Tô không tham tiền trợ cấp của em, ngoại trừ nhà của dì Tô ra em sẽ không đi đâu hết!” Đột nhiên Trụ Tử gào lên với Trình Lệ Phương: “Đồ giáo viên xấu xa nhà cô, giảng bài đã không hay, cả ngày cũng chỉ biết chửi người bắt người đứng phạt, dì Tô giảng bài cũng giảng hay hơn cô nhiều! Những thứ mà dì ấy dạy Cơm Nắm trong một tuần còn nhiều hơn cả em học một học kỳ! Con trai cô Đại Thụ mắng người đánh người cướp đồ thì được, còn em đánh trả tại sao lại không được? Không phải mấy đứa trẻ xấu như tụi nó cả ngày đều bắt nạt em không cha không mẹ không có người quan tâm sao? Hu hu hu hu, bây giờ em có dì Tô và chú Hàn lo lắng rồi! Không ai trong bọn nó có thể bắt nạt em được nữa! Dì Tô, cháu… hu hu, cháu không phải trẻ hư, là bọn nó, bọn nó giành kẹo sữa mà Cơm Nắm cho cháu, đánh cháu chửi cháu lại còn mắng dì và mắng Cơm Nắm nữa, nên cháu, cháu mới đánh trả, những điều dì và chú Hàn dạy cháu cháu đều nhớ hết, trẻ con nhà chúng ta phải dùng lý lẽ thuyết phục người, không chủ động sinh sự cũng không chủ động đánh nhau, cháu đều nhớ hết cả, hu hu hu hu…”
Đứa nhỏ nhà nghèo phải lo liệu việc nhà từ sớm, từ nhỏ Trụ Tử nhỏ và bà nội đã sống nương tựa vào nhau, bị người bắt nạt quen rồi, về nhà cũng sẽ không kể với bà nội mà vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng, tính cách cũng khá yếu đuối, đây vẫn là lần đầu tiên cậu bé bùng nổ cảm xúc như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận