Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 131. Tự giác

Chương 131: Tự giác
Tô Tiếu Tiếu dán mặt mình vào ngực anh, buồn ngủ đến mức mắt không mở được, vừa cọ vừa đáp: “Dù sao bây giờ cũng nhàn rỗi, dạy Cơm Nắm cũng là dạy mà dạy một lớp cũng là dạy, đến khi đó em tới đội tuyên truyền báo danh xem nhiệm vụ có nặng không đã rồi nói sau, đều dễ điều chỉnh thôi, việc cấp bách bây giờ là không cho Trình Lệ Phương làm hư các con.”
“Ừm, cũng không thể để mình mệt được.” Hàn Thành nói xong, cúi đầu thuận tiện hôn lên gương mặt, má lúm đồng tiền và môi của cô.
Tô Tiếu Tiếu nhắm mắt bảo: “Anh chú ý chút.”
Hàn Thành trầm giọng đáp: “Ừm, anh sẽ nhẹ thôi.”
Lại là một đêm tình nùng ý mật.
Ngày hôm sau, Hàn Thành vẫn dậy từ sáu giờ như cũ và gọi hai đứa trẻ dậy luyện tập buổi sáng.
Hôm nay Cơm Nắm nhỏ đã không còn là Cơm Nắm nhỏ của ngày hôm qua, hôm nay cậu bé không cần cha xách dậy nữa, Hàn Thành vừa gọi đã tự động tự giác bò dậy. Tối qua cậu bé nói chuyện với Trụ Tử nhỏ rất lâu, hôm qua Trụ Tử nhỏ đã nói lại chuyện xảy ra ở trường học trước đó cho cậu bé biết.
Cơm Nắm nhỏ siết chặt nắm tay nhỏ mà lòng đầy căm phẫn, ngoéo tay với Trụ Tử nhỏ nhất định phải mau chóng trưởng thành, cố gắng lớn lên cao như cha, như vậy sau này sẽ không ai bắt nạt được bọn họ nữa.
Cho nên hôm nay Cơm Nắm nhỏ vừa gọi đã dậy ngay, lúc chạy bộ cũng vô cùng tích cực, vừa chạy vừa hỏi Hàn Thành: “Cha ơi, cha có biết võ công không? Loại võ công mà chỉ một quyền đánh người xấu ngã sấp mặt ấy.”
Hàn Thành rũ mắt nhìn bé trai còn chưa cao đến bắp đùi anh này với vẻ tò mò, nhỏ như vậy đã muốn đánh kẻ mạnh giúp kẻ yếu rồi sao? Giác ngộ cao như vậy sao?
“Con muốn đánh người xấu nào?” Hàn Thành kiên nhẫn hỏi con.
Cơm Nắm nhỏ vung nắm tay: “Con muốn đánh loại người xấu xa đã bắt nạt chúng con như Thiết Ngưu, Thiết Đản và Đại Thụ!”
Hàn Thành: “…” Là anh đã đề cao con trai mình quá rồi, đánh nhau thì đánh nhau lại còn nói đứng đắn như vậy.
“Trước tiên con phải luyện tập nền móng của cơ thể cho tốt đã, qua đợt này cha sẽ dạy con một bộ quyền pháp, đợi lớn hơn chút nữa có thể đi tới nơi đóng quân tham gia bài huấn luyện của chú Triệu của con, đến lúc đó cho dù có bao nhiêu người xấu cũng không phải đối thủ của con.”
Đôi mắt to của Cơm Nắm nhỏ “ting” một cái sáng ngời: “Vậy cha ơi, nếu như cha và chú Triệu đánh nhau, ai sẽ lợi hại hơn ạ?”
Hàn Thành liếc mắt nhìn đứa con có bệnh: “Cha và chú Triệu của con không đánh nhau.”
Triệu Tiên Phong đuổi kịp, vừa vặn nghe được cuộc đối thoại của hai cha con này: “Ô, nếu Cơm Nắm nhỏ của chúng ta đã hỏi tới vấn đề này vậy chú cũng phải so cao thấp, luận bàn với cha cháu một chút mới được.”
Triệu Tiên Phong nhướn mày với Hàn Thành: “Sao nào, luyện tí chứ?”
Hàn Thành không thèm để ý đến anh ta: “Nhàm chán.”
Ba đứa trẻ lại phóng lên phía trước bắt đầu thi chạy.
Hàn Thành nhân lúc này nói với Triệu Tiên Phong chuyện của Trình Lệ Phương.
Ngược lại Triệu Tiên Phong có hơi ngạc nhiên nhưng trọng tâm của anh ta là: “Tiếu Tiếu nhà cậu muốn đi dạy tiểu học ư?”
Hàn Thành lắc đầu: “Chỉ là mỗi tuần thay vài tiết thôi, sẽ bàn bạc với bên tổ chức không lấy tiền lương của bên đó.”
“Tại sao không lấy?” Triệu Tiên Phong nói: “Nếu đã bỏ sức lao động thì thù lao lao động nên lấy vẫn phải lấy chứ, phía bên Lý Mộc tôi sẽ đi đả động vài tiếng, cái này không cần lo lắng.”
Hàn Thành nghĩ ngợi một chút vẫn nói: “Cô ấy vẫn còn nghĩ đến việc thi đại học, những năm này cũng không hề bỏ bê chuyện học hành, kiến thức văn hóa của cô ấy rất vững, mới cầm tay chỉ dạy Cơm Nắm mấy ngày nay, cậu kêu Cơm Nắm cứ như vậy đi thi với học sinh lớp một cũng sẽ không thua bất cứ ai.
Đợi khi nào khôi phục kỳ thi đại học, cô ấy sẽ lập tức tham gia thi đại học, cho dù là giáo viên hay là tuyên truyền viên của đội tuyên truyền đều không phải việc cô ấy muốn, cô ấy tốt bụng, chẳng qua là không muốn nhìn thấy Trình Lệ Phương dạy con như vậy nên mới nghĩ ra cách như vậy. Trình Lệ Phương cũng không cần nhất định phải đi, nhưng thái độ và cách dạy trẻ của cô nhất định phải chấn chỉnh lại.”
Lại vì lo lắng cho tiền lương của anh không đủ nuôi nhà nên cô mới muốn đi tới đội tuyên truyền làm việc để hỗ trợ gia đình.
Nói đến Tô Tiếu Tiếu, đôi mắt của Hàn Thành càng trở nên dịu dàng hơn, nghĩ đến sáng nay cô nằm sấp trong lòng anh, người của cô và trái tim của anh như hòa làm một, khiến anh yêu không rời tay.
Triệu Tiên Phong càng ngạc nhiên hơn: “Đã nhiều năm như vậy rồi mà cô ấy vẫn còn muốn lên đại học sao?”
Hàn Thành không nói gì, anh thấp thoáng cảm thấy loại tình hình này sẽ không kéo dài quá lâu, nhưng chẳng ai nói chính xác được khi nào mới có thể khôi phục kỳ thi đại học, nhưng Tô Tiếu Tiếu rất chắc chắn, anh chỉ lo cô hy vọng quá lớn thì thất vọng sẽ càng lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận