Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 684: Đừng lo lắng

Bên Hàn Thành đang là nửa đêm, nhận được điện thoại của Cố Triển Vọng còn cho rằng trong nhà đã xảy ra
chuyện, sợ đến đổ mồ hôi lạnh đầy người: “Anh Cố, là nhà em xảy ra chuyện gì sao?”
“Cậu đợi…” Cố Triển Vọng còn chưa nói xong, điện thoại đã bị Bánh Bao nhỏ giành mất: “Cha ơi cha ơi, bé là
Bánh Bao nhỏ đây, Bánh Bao nhỏ rất nhớ, rất nhớ cha đó. Hàn Thành: “… Cha biết rồi, con đưa điện thoại cho chú Cố, cha tìm chú có chuyện.
Bánh Bao nhỏ thuận tay cầm cái bánh quy vừa ăn vừa nói: “Không phải đâu cha, là Bánh Bao nhỏ tìm cha có
chuyện chính, chính là mẹ nhớ cha đó, có khả năng sắp nhớ đến sinh bệnh rồi. Trái tim của Hàn Thành thắt chặt lại: “Mẹ sao rồi?”
Bánh Bao nhỏ kể hết tần tật từ chuyện Lý Ngọc Phụng tới rồi lại đi, cha lại không ở nhà đón tết, mẹ rầu rĩ không
vui đến ngay cả cánh gà mình thích nhất cũng không ăn, đã vài ngày không ăn uống tử tế, cũng không có vui vẻ.
Chuyện nhỏ bé như hạt mè của Tô Tiếu Tiếu cũng báo cáo với Hàn Thành hết một lượt, cuối cùng mới nói: “Cha ơi, cha có thể về đón tết với bọn con không, mẹ thật sự nhớ cha lắm đó.
Hàn Thành chậm rãi thở ra, anh còn tưởng đã xảy ra chuyện lớn gì cơ, anh cũng nhớ Tô Tiếu Tiếu cũng nhớ các con, nhớ nhà, nhưng không có cách nào khác, tóm lại không thể vất toàn bộ đoàn giao lưu để một mình về nước được, nhưng không thể giải thích được với đứa trẻ mà chỉ đành bảo: “Bánh Bao nhỏ, con nghe lời, cùng các anh trai chăm sóc mẹ và em gái, đại khái phải mùng mười qua năm cha mới có thể về được, đến khi đó sẽ mang quà về cho con, còn nữa phải thay cha nói với mẹ cha cũng nhớ mẹ, kêu mẹ chăm sóc mình cho tốt. Biết được cha thật sự không thể về đón tết Bánh Bao nhỏ vẫn có hơi không vui, nhưng mẹ đã nói công việc của
cha rất quan trọng cũng rất vĩ đại, sau này có thể cứu được rất nhiều người, dù bận rộn cũng không có cách nào khác, chỉ đành nói tạm biệt với cha rồi cúp điện thoại với vẻ rầu rĩ.
Đường dây điện thoại quốc tế của Cố Triển Vọng là đường dây chuyên dụng trải qua mấy lần thư xin được đặc biệt phê chuẩn, nếu như không có chuyện gấp thường sẽ không sử dụng, phí điện thoại quốc tế cũng thật sự
đắt, sau khi gọi cho một dãy số nước ngoài anh ta còn phải viết một báo cáo khác, vì quan hệ cha con của Hàn Thành và khúc thịt nhỏ, anh ta cũng thật hao tâm tổn trí. Cố Triển Vọng ôm khúc thịt nhỏ: “Không phải tìm được cha rồi sao? Sao vẫn rầu rĩ không vui?” Bánh Bao thở dài: “Con lớn như vậy vẫn lần đầu tiên cha cách bọn con xa như thế. Khúc thịt nhỏ nói xong rất
nhanh đã tự cổ vũ mình, nhảy từ trên đùi Cố Triển Vọng xuống: “Nhưng không sao, con có thể chăm sóc mẹ.
Bánh Bao nhỏ nói xong lại chạy bịch bịch bịch ra ngoài: “Cảm ơn cha nuôi, con phải về tìm mẹ đây ạ! Chú Tiểu
Đỗ, chú mau lái xe đưa bé về nhà đi!”
Người công cụ Cố Triển Vọng: “…
””
Bánh Bao nhỏ về nhà ngay lập tức ôm mẹ vừa ôm vừa thơm: “Mẹ ơi, con tìm được cha rồi, cha nói mẹ đừng
buồn, cha cũng rất nhớ mẹ, kêu mẹ chăm sóc mình cho tốt, còn kêu Bánh Bao nhỏ thay cha thơm mẹ, ôm mẹ
nữa đó”
י
Bánh Bao nhỏ nói xong lại dính nước miếng đầy mặt mẹ.
Tô Tiếu Tiếu cực cạn lời, cô cũng không biết cậu bé đi tìm Hàn Thành hơn nữa Hàn Thành cũng không có khả
năng nói những lời như vậy: “Phía bên cha đang là nửa đêm, con gọi điện cho cha sẽ dọa sợ cha, cha sẽ về rất nhanh thôi, chúng ta tạm thời đừng quấy rầy cha có được không?” Bánh Bao nhỏ ôm mẹ nói: “Nhưng mà gần đây mẹ không thích cười, Bánh Bao nhỏ thích mẹ vui vẻ cơ. Trong mấy đứa trẻ trong nhà, Bánh Bao nhỏ là người có thần kinh thô nhất, những đứa trẻ khác còn đang bận
làm bản thảo cho tòa soạn, bằng không ngay cả Bánh Bao nhỏ còn cảm giác được tâm trạng của cô không tốt,
đám người Bánh Đậu nhỏ chắc hắn lại càng lo lắng hơn.
Tô Tiếu Tiếu ôm con lên thơm, cong đôi mắt lại đáp: Mẹ có hơi nhớ cha một chút, cũng luyến tiếc bà ngoại một
chút, nhưng vì các con vẫn luôn ở bên cạnh mẹ cho nên mẹ cũng không có gì không vui, chỉ là trời quá lạnh
khẩu vị hơi không được tốt cho lắm, Bánh Bao nhỏ cũng đừng lo lắng, có được không?” Bánh Bao nhỏ cũng cong đôi mắt lại, gật đầu thơm mẹ một cái: “Vâng ạ, Bánh Bao nhỏ biết rồi ạ” Đứa trẻ buông mẹ ra chạy vào trong phòng: “Anh lớn anh nhỏ, Bánh Bao nhỏ đã hoàn thành nhiệm vụ, mẹ đã vui
rồi, các anh giấu bánh bao bự của em bao giờ mới trả cho em thế?”
Tô Tiếu Tiếu: “…” Cô biết ngay mà, chỉ có đồ ăn mới dụ được sự chú ý của Bánh Bao nhỏ.
4080 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận