Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 155. Chuyện rửa bát

Chương 155: Chuyện rửa bát
Lý Ngọc Phụng nhìn thấy nhiều rau như vậy lại thấy đau lòng, lòng trắng của tận mười quả trứng muối mà cũng không biết để lại một ít, nhưng nhìn thấy đám trẻ ăn ngon như vậy, bà ấy lại cảm thấy rất đáng giá.
Thịt kho tàu không có bao nhiêu, ba lớn bốn nhỏ mỗi người một miếng, thật ra một người cũng chỉ được hai ba miếng nhưng đám trẻ ăn vẫn rất thỏa mãn, nói tới cũng kỳ lạ, loại thỏa mãn khi được ăn thịt kho tàu này thật sự là thứ mà không một thực phẩm nào có thể thay thế được.
“Vẫn là thịt kho tàu mà mẹ làm ngon, ngon, ngon, ngon nhất!” Cơm Nắm nhỏ đưa ra đánh giá cao nhất ngay tại trận.
Tiểu Bảo ăn đến miệng ngập dầu, không khỏi gật đầu: “Cháu cũng cảm thấy thế, món bà nội nấu không ngon bằng cô.”
Lý Ngọc Phụng: “Có thịt ăn là tốt lắm rồi, thịt làm kiểu gì mà không ngon được? Còn thích kén chọn sao?”
Trên thực tế, bây giờ Lý Ngọc Phụng bắt đầu lo lắng đến lúc đó Tiểu Bảo không chịu trở về với bà ấy thì biết phải làm sao, Tiểu Bảo vốn thích cô của cậu bé nhất, ở đây lại được ăn ngon ở tốt, còn có các bạn nhỏ mà cậu bé thích, toàn bộ cuộc sống đều vui vẻ như vậy, chắc chắn là không muốn đi rồi.
Hàn Thành và Bánh Đậu nhỏ đều thích thịt băm hấp, thứ này đến ngay cả Hàn Thành cũng là lần đầu tiên được ăn, thịt nạc như vậy nhưng không khô lại còn trơn mềm, khá ngon, anh không thể không phục sự tài tình của vợ.
Cả gia đình không phải người phàm ăn, chỉ ăn no là được, phần thịt băm hấp cuối cùng còn lại một phần ba, món này có thể để lại đến tối hấp nóng lại vẫn ngon.
Các bạn nhỏ hoạt động một chút rồi chạy đi ngủ trưa, Hàn Thành rửa bát xong cũng vào ngủ trưa.
Lý Ngọc Phụng giúp Tô Tiếu Tiếu cán bột đậu đỏ, lén hỏi cô: “Ngày nào Hàn Thành cũng rửa bát sao?” Bà ấy giành rửa bát nhưng anh cũng không chịu, nói đây là việc của anh.
Tô Tiếu Tiếu vừa nắn vỏ bánh vừa gật đầu: “Con nấu cơm, anh ấy rửa bát, bằng không sau này con cũng đi làm, nếu việc nhà đều là một mình con làm còn không phải con sẽ bận đến sảng hay sao?”
“Con đó.” Lý Ngọc Phụng cũng không biết nói gì mới phải, một người con rể như Hàn Thành thật sự hiếm có.
Đừng nói là Hàn Thành mà ngay cả đám đàn ông ở trong thôn Tô Gia cũng rất ít khi tiến vào nhà bếp hoặc là rửa bát giặt quần áo. Nhưng Hàn Thành chỉ cần tan làm về đến nhà đều sẽ cùng làm việc nhà với Tô Tiếu Tiếu, việc gì cũng đều nhúng một tay vào.
“Mẹ, nhà là của hai đứa bọn con, chỉ có một người luôn cố gắng sẽ không công bằng, cuối cùng vẫn sẽ ra vấn đề. Mẹ yên tâm đi, bọn con sẽ cân bằng thật tốt.”
Lý Ngọc Phụng là kiểu phụ nữ truyền thống tam tòng tứ đức nhưng cô không phải, đối với cô mà nói con người đều bình đẳng.
Hai mẹ con nói chuyện câu được câu mất.
Bánh trung thu nhân trứng muối và đậu đỏ mà Tô Tiếu Tiếu làm có nhân đậu đỏ mềm dẻo thơm ngọt bọc lấy lòng đỏ trứng vịt muối rất thơm, lại phối với vỏ bánh giòn xốp, cuối cùng quét một lớp lòng đỏ trứng gà ở bên ngoài rồi rắc một ít mè đen lên, cho dù đặt ở thế kỷ hai mươi mốt cũng là một món điểm tâm thủ công cực kỳ ngon.
Khuyết điểm duy nhất là không có khuôn bánh nên hình dạng làm ra cũng không có quy chuẩn gì, nhìn vào cũng không phải là hình bánh trung thu, còn có quá trình nướng bánh hơi tốn chút thời gian.
Cuối cùng là Lý Ngọc Phụng đề xuất dùng than lửa đun đỏ một cái nồi đất nhỏ, rồi đậy nắp lên đậy, sau đó đặt bánh trung thu vào trong nồi nướng chín.
Vốn dĩ Tô Tiếu Tiếu thật sự không nghĩ đến còn có cách làm như vậy, không ngờ hiệu quả làm ra còn cực kỳ tốt, vỏ ngoài vàng óng xốp giòn, màu sắc bên trên lại đều, còn không cần lo lắng sẽ nướng quá lố, có lò đất này, sau này cô có thể làm càng nhiều món ăn ngon hơn nữa, vịt nướng cá nướng chim bồ câu nướng đều có thể lần lượt làm, điều này cũng khiến cô vui muốn xỉu mất.
Bánh trung thu nóng hổi vừa ra lò không phải khiến trẻ con nhà hàng xóm thèm đến khóc thét mà là khiến trẻ nhà mình thèm đến tỉnh. Đám trẻ lăn khỏi giường, hếch cái mũi ngửi mùi thơm.
Mũi của Cơm Nắm nhỏ thính nhất, cậu bé là người đầu tiên bò dậy khỏi giường, dụi mắt: “Món gì mà thơm thế nhỉ? Thơm quá!” Đó là mùi hương mà cậu bé chưa bao giờ từng ngửi qua, cậu bé lanh trí: “Lẽ nào là bánh trung thu mẹ làm sao?”
Tiểu Bảo cũng lăn mình bò dậy, thuận tiện ôm cả Bánh Đậu nhỏ lên: “Chúng ta mau đi xem thử đi.”
Trụ Tử nhỏ xuống giường trước, đi xong giày lại bế Bánh Đậu nhỏ xuống, bốn đứa trẻ dụi mắt, nắm tay nhau đi vào nhà bếp.
Lý Ngọc Phụng bị Tô Tiếu Tiếu cưỡng chế bắt ăn nửa cái bánh trung thu, bà ấy muốn để lại cho tụi nhỏ ăn nhưng con gái thương bà ấy, tuy rằng không bằng lòng nhưng ăn xong vẫn rất vui vẻ khiến sức giậm máy khâu cũng lớn hơn không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận