Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 739: Phiên ngoại về bọn nhỏ 25

Trước đây công chúa nhỏ còn nhỏ, trước đêm nay cậu bé thật sự chưa bao giờ từng nghĩ đến vấn đề sau này cô
bé sẽ kết hôn sinh con với ai, thật sự khi mẹ cậu bé hỏi ra vấn đề này, trái tim của cậu bé đã bắt đầu phiền muộn không rõ lý do. Cô gái nhỏ lớn lên trong tình yêu thương vô vàn của bọn họ dựa vào cái gì để tiểu tử khác được lời? Thẳng đến vừa rồi khi cô gái nhỏ dũng cảm nói ra câu “Anh… anh cảm thấy em thế nào? Anh có thích em không? Là kiểu thích mà nam sinh thích nữ sinh ấy” đó, trái tim giống như bị thiên quân vạn mã giẫm lên của Trụ Tử nhỏ không thể tìm được lý do gì để phiền lòng nữa, cuối cùng cũng chịu yên, tình yêu không hề liên quan đến quan hệ huyết thống ăn vào trong xương cốt còn không tính là thích vậy thế nào mới tính? Trái tim của Trụ Tử vừa xót vừa mềm, xoa gò má vừa được cô gái nhỏ thơm, đôi mắt đột nhiên có hơi ấm áp, con nhóc này, cậu bé mới là nam sinh, đây vốn nên là chuyện do cậu bé làm lại để một công chúa nhỏ được yêu chiều vô vàn nhanh chân đến trước. Trụ Tử nhỏ là người thông minh bao nhiêu, vẻ thấp thỏm bất an trong mấy ngày này của Bánh Trôi nhỏ lập tức đã có đáp án, thật là một cô gái nhỏ dũng cảm đến mức khiến người đau
lòng.
Trụ Tử vốn muốn đuổi theo sau đó lại cảm thấy vẫn nên điều chỉnh lại tâm trạng của mình cho tốt trước, cậu bé hy vọng dùng trạng thái tốt nhất để đối diện với công chúa nhỏ, đối diện với tình cảm của bọn họ.
Về đến nhà, Trương Hồng Đồ uống thêm vào lý đang hóng gió trong sân cùng ông cụ Trương, hai cha con phe
phẩy cái quạt lá cọ, đánh cờ một cách rất thích chí, Nhã Lệ dịu dàng đang ở một bên giúp bọn họ rót trà, thấy Trụ Tử về cô ấy cười hỏi con trai: “Sao hôm nay lại về sớm như vậy?”
Nói Trụ Tử là một nửa con trai của Tô Tiếu Tiếu là còn ít, ít nhất phải là hai phần ba con trai mới đúng, thời gian
cậu bé ở nhà Tô Tiếu Tiếu còn dài hơn ở nhà mình, nhưng cô và Trương Hồng Đồ thường không ở nhà, ông cụ
cũng thích cùng cháu trai ở bên Tô Tiếu Tiếu cũng đúng.
Trụ Tử một đường trở về, cảm thấy cả người cũng thư thái hơn không ít, cậu bé tìm cái ghế ngồi xuống, hắng
giọng nói: “Ông nội, cha mẹ, con có một chuyện quan trọng cần tuyên bố
Ông cụ hạ một quân đen, trên tay lại cầm một quân khác, trêu chọc bảo: “Có phải tin tốt gì không? Có phải ông
rất nhanh có thể uống trà mà cháu dâu pha không hả cháu trai?”
Năm nay Trụ Tử đã hai mươi lăm tuổi, cũng tính là thanh niên lớn tuổi trong thời đại này, tuy rằng người trong
nhà không vội cũng sẽ không giục hôn, nhưng chung quy trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, thi thoảng vẫn sẽ nhắc một câu. Nói đến đây Nhã Lệ lại nghĩ đến Bánh Trôi nhỏ, càng nghĩ càng tiếc nuối, thuận miệng bảo: “Nói tới thời gian cũng trôi qua thật nhanh quá, ngay cả Bánh Trôi nhỏ nhà ta đã là cô gái lớn mười tám rồi, bộ dáng như nước trong veo đó thật sự khiến người yêu mến. Tô Tiếu Tiếu dạy cũng tốt, sau này cũng không biết là tiểu tử thối nào được lời nữa. Theo mẹ thấy chẳng ai tốt bằng Bánh Trôi nhỏ, nếu như có thể kết thành một đôi với Trụ Tử
nhỏ nhà chúng ta thì tốt biết bao. Con trai, nếu như là trước đây mẹ không tiện nói lời này nhưng trước mắt Bánh Trôi nhỏ đã thành niên rồi, lẽ nào con thật sự không có một chút suy nghĩ nào sao?” Lời đến bên miệng của Trụ Tử bị Nhã Lệ nói như vậy, ngược lại cậu bé không biết nên bắt đầu từ đâu. Trương Hồng Đồ bảo: “Con trai mình cũng tốt, nhà ai gả cho nhà chúng ta không phải là hưởng phúc chứ?”
Đứa con trai này giống như miễn phí có được vậy, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn ưu tú, cũng chưa từng khiến bọn họ
lo lắng quá nửa phần, thân là cha mẹ ít nhiều vẫn sẽ cảm thấy hơi xấu hổ.
Ông cụ vui vẻ bảo: “Cha cũng thích Bánh Trôi nhỏ, cháu trai, hay là cháu theo đuổi thử đi? Nói không chừng
Bánh Trôi nhỏ đồng ý đó? Là theo đuổi không sai chứ? Có phải bọn trẻ hay nói như vậy không?”
Trụ Tử gật đầu, giọng điệu chắc chắn: “Chính là Bánh Trôi nhỏ”
Mấy vị trưởng bối còn đang bơi trong nguyện vọng tươi đẹp của riêng mình, không cảm thấy nguyện vọng của
mình có thể thành sự thật, hiển nhiên cũng không chú ý đến giọng điệu của Trụ Tử.
Nhã Lệ vừa rót trà cho bọn họ vừa nói: “Đúng đó, nói chính là Bánh Trôi nhỏ đó con
Trụ Tử có hơi bất đắc dĩ, chỉ đành hắng giọng, nghiêm túc nhấn từng câu từng chữ: “Ông nội, cha, mẹ con nói
con dự định kết đối tượng với Bánh Trôi nhỏ”
“Lạch cạch…” Quân đen trong tay ông cụ rơi lên bàn cờ làm loạn bàn cờ.
י
“Ui chao…” Tay của Nhã Lệ bị nước trà đổ đầy làm phỏng.
1028 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận