Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 184. Thẳng thắn

Chương 184: Thẳng thắn
Ngón tay của Hàn Thành cuộn mái tóc của vợ, suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này, cuối cùng đưa ra một kết luận: “Thật ra nếu khi sinh con mẹ cũng sẽ bằng lòng tới giúp, bây giờ chúng ta có con gái là thích hợp nhất, về chuyện khôi phục kỳ thi đại học đã có người đang nhắc đến, anh đoán ít thì ba năm mà nhiều thì năm năm, chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”
Tô Tiếu Tiếu vẫn rất khâm phục sự tiên đoán của Hàn Thành, suy đoán của anh rất chính xác, cũng chỉ vào khoảng thời gian đó thôi.
“Bây giờ anh cũng đến một giai đoạn bình cảnh, sau này sẽ cân nhắc đi về hướng chuyên nghiên cứu phát minh, đợi khôi phục kỳ thi đại học anh sẽ cùng em về thủ đô học cao hơn một cấp để bồi dưỡng, gia đình chúng ta sẽ không tách ra.” Hàn Thành nói tiếp.
Tô Tiếu Tiếu thở phào nhẹ nhõm, hôn mạnh một cái lên mặt Hàn Thành: “Vậy thật sự quá tốt rồi, em còn tưởng anh nhất định muốn cắm rễ ở quân khu chứ, đến lúc đó cho dù đám trẻ đi đâu, cả gia đình chúng ta cũng phải tách ra.”
Hàn Thành lắc đầu: “Sẽ không, tốt nhất chúng ta nên có con gái khi em hai mươi tám tuổi, năm sau mang thai cuối năm cũng gần sinh, đến khi đó Bánh Đậu ba, bốn tuổi sẽ càng dễ chăm hơn, đợi sau này đi đến thủ đô, mấy tiểu tử thối đều sẽ đi học, con gái đi vườn trẻ, em đi học đại học còn anh học nghiên cứu sinh, vừa vặn.”
Tô Tiếu Tiếu không nhịn được mà “phụt” một tiếng bật cười: “Hóa ra cả gia đình chúng ta đều đi học hết sao? Vậy ai đi làm nuôi gia đình đây?”
“Cái này em không cần lo, anh được trả lương, đến khi đó theo tổ nghiên cứu cũng sẽ có tiền lương, anh sẽ cố gắng viết thêm mấy bài luận văn tranh thủ kiếm ít tiền nhuận bút, nuôi gia đình không thành vấn đề.” Hàn Thành đáp.
Vấn đề quấy rầy Tô Tiếu Tiếu nhất đến chỗ Hàn Thành trong nháy mắt đã được giải quyết dễ dàng, con đường phía trước rộng mở rõ ràng, cô nằm nhoài trong lòng anh: “Vậy mấy năm này chúng ta vẫn phải bớt tiêu tiền một chút, tích ít tiền vào mới được.”
Hàn Thành: “Không cần ra sức tiết kiệm, duy trì mức sống như hiện tại là rất tốt, nên tiêu thế nào thì cứ tiêu như vậy.”
Cái gọi là từ xa xỉ về tiết kiệm khó, trước đây Hàn Thành đối với đồ ăn thế nào cũng được, lương thực chỉ là dinh dưỡng cần thiết để lấp đầy bụng và duy trì sự sống mà thôi, nhưng bây giờ thì khác. Cả gia đình quây quần bên nhau cùng ăn món mà Tô Tiếu Tiếu làm là một loại hưởng thụ. Loại “xa xỉ” và “ hưởng thụ” này không phải là mỗi ngày đều ăn thịt cá mà là chỉ cần mỗi ngày tan làm đi đến đầu đường có thể ngửi thấy mùi hương thức ăn nhà mình, về đến nhà thứ đợi anh là tiếng cười của các con và cơm canh ngon miệng nóng hổi, điều này đối với Hàn Thành mà nói chính là thứ quý giá nhất.
“Vậy vẫn phải tiết kiệm, em còn muốn tiết kiệm tiền lên thủ đô mở tiệm cơm, còn muốn mở tiệm may cho mẹ em nữa.” Tô Tiếu Tiếu mơ ước.
“Được, đều theo ý em.” Nghĩ đến về thủ đô, ở nơi mà Tô Tiếu Tiếu không nhìn thấy, đôi mắt của Hàn Thành trở nên ảm đạm hơn, tạm thời cũng không muốn nói quá nhiều.
Trưa hôm sau, đội trưởng Từ đúng giờ tới tìm Tô Tiếu Tiếu lấy bản thiết kế bảng đen.
Tô Tiếu Tiếu đưa cả tranh thiết kế tờ rơi cho anh ta, việc này dọa đội trưởng Từ sợ hết hồn: “Cô, cô làm xong nhanh như vậy sao?”
Tô Tiếu Tiếu: “Chiều hôm qua làm chung một thể, anh cầm về xem thử trước đi, có chỗ nào cần thay đổi thì cứ tới tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Từ Đạt Mộc ngây người, anh ta làm ở đội tuyên truyền nói ít cũng phải mười năm rồi nhưng chưa từng thấy hiệu suất nào cao như vậy, anh ta cho rằng phương án thiết kế bảng đen có thể cho ra là đã tốt lắm rồi nhưng không ngờ ngay cả tờ rơi cô cũng làm ra ngay được. Đã vậy còn không phải một hai tờ mà là gần mười tờ rơi, tuy rằng tài liệu là có sẵn, nhưng văn hay tranh đẹp lại thêm sắp chữ, cho dù Lý Mẫn làm việc đúng giờ như vậy cũng phải mấy ngày.
Lý Mẫn vẫn là một người ăn no cả nhà không đói, Tô Tiếu Tiếu còn phải đi dạy, nấu cơm chăm con, hiệu suất làm việc này kêu người khác phải làm thế nào?
Từ Đạt Mộc liếc mắt nhìn phương án thiết kế bảng tin trước, vừa mở ra đã lập tức ngây người, đây là trình độ mà có tám Lý Mẫn cũng không thể đuổi kịp được, còn cần thay đổi cái gì nữa?
“Không cần đổi, cứ làm theo cái này đi, buổi chiều cô rảnh không? Nếu có thời gian, tôi sẽ tìm một đồng chí nam biết lái xe qua đây đón cô cùng đi tới thay đổi bảng đen trước.”
Tô Tiếu Tiếu: “…” Đội trưởng Từ này sao lại mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi thế nhỉ?
Thật ra cho dù là sinh hoạt, làm việc hay việc học của Tô Tiếu Tiếu đều đã bước vào quỹ đạo, bây giờ sự sắp xếp mỗi ngày của cô là buổi sáng dạy xong lớp về nhà bắt đầu học, buổi chiều xử lý việc ở đội tuyên truyền rồi tranh thủ thời gian mua đồ ăn, làm việc nhà, chuẩn bị một ngày ba bữa, một ngày thật sự được kín việc hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận