Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 403: Kiểm tra

Cô cũng đứng dậy đi xem Cơm Nắm, hôm nay đứa trẻ này suýt chút nữa dọa sợ cô, mới học bơi với Hàn Thành
một kỳ nghỉ hè thôi, trời lạnh đất lạnh mà cũng dám nhảy xuống sông, cô phải nói chuyện cẩn thận với cậu bé
mới
được.
Bánh Đậu nhỏ và Trương Xuân Anh đang ở trong nhà chăm em trai em gái.
Cơm Nắm nhỏ đã uống canh gừng, đang hưởng thụ dịch vụ tắm kỳ của Đại Bảo và Tiểu Bảo, một người cầm gừng sống giúp cậu bé chà lưng, một người dùng gáo nước dội lên bả vai của cậu bé chỉ sợ cậu bé lạnh, khiến
cậu bé thoải mái đến mức không muốn đứng lên: “Tiểu Bảo, bên trái bên trái, Đại Bảo bên phải có hơi ngứa, anh dùng sức một chút.
Cơm Nắm nhỏ bình thường không thể tự mình chà lưng, bây giờ hiển nhiên phải kêu Đại Bảo lột một tầng ghét
cũ đi.
Lý Ngọc Phụng thấy cậu bé nửa ngày vẫn chưa ra mới ở bên ngoài gọi: “Cơm Nắm, người nóng rồi thì mặc quầnáo ra ngoài đi, đừng đợi nước nguội lại lạnh.
“Cháu biết rồi ạ!” Tiểu Bảo vẫn luôn thêm nước sôi vào trong thùng gỗ, lại thêm rượu trắng và gừng sống, da mặt của Cơm Nắm nhỏ bị hơi nước hun đến đỏ hây hây, cả người đã sớm nóng hừng hực, chỉ là quá thoải mái nên cậu bé không muốn ra ngoài thôi.
Nhưng ngâm lâu như vậy cũng ngâm đủ rồi, Cơm Nắm nhỏ tự mình lau người, Đại Bảo giúp cậu bé lau tóc, Tiểu Bảo hầu hạ cậu bé mặc quần áo, hôm nay thật sự hưởng thụ quá.
Đại Bảo nói: “Cơm nắm, khi em trượt xuống làm anh sợ chết mất, nước sông rất sâu, trước đây còn từng có người chết đuối, lần sau chúng ta vẫn nên đợi người lớn tới rồi nói sau được không?” Đại Bảo là anh lớn, cậu bé sợ nước, cũng kính sợ mà tránh xa sông biển ao hồ.
Cơm Nắm nhỏ nghĩ ngợi rồi đáp: “Nước có sâu bao nhiêu cũng sâu bằng biển được sao? Em tập bơi với cha ở chỗ sâu trong biển, còn lặn xuống biển nữa cơ, cha dẫn em lặn xuống nhưng vẫn luôn không nhìn thấy đáy biển. Trong biển không có không khí, lặn một lúc là phải ngoi lên mặt biển để hít thở, bất cẩn một cái sẽ bị tảo biển quấn lấy đều có khả năng chôn thây ở đáy biển. Đây chính là núi cũng không đáng sợ bằng biển mà cha em thường nói, nhất định phải kính sợ biển cả, kính sợ tự nhiên, vì chúng ta mãi mãi không biết biển sâu bao nhiêu, sức mạnh của con người ở trước mặt tự nhiên nhỏ bé biết bao, loại cảm giác rất có khả năng một giây sau sẽ bị
đại dương nuốt chửng vẫn rất dọa người.
Cho nên em cũng sợ, vừa rồi là tình huống nguy cấp, hơn nữa con sông đó rất hẹp, cho dù không có cành trúc của các anh mượn sức thì em tùy tiện đạp một cái cũng có thể lại gần bờ, dù không cứu được người thì em cũng không sao, các anh yên tâm, em sẽ không làm loạn đâu”
Trước đây Tiểu Bảo chỉ cảm thấy Cơm Nắm là đứa trẻ thông minh nhất mà cậu bé từng gặp, sau khi trải qua lân này Tiểu Bảo lại bắt đầu tôn sùng Cơm Nắm, cậu bé không chỉ thông minh mà loại quyết đoán nhanh chóng sau khi gặp được chuyện và cách bày mưu nghĩ kế đó cũng rất đáng để Tiểu Bảo học hỏi. Tiểu Bảo và anh Đại Bảo đều lớn hơn cậu bé nhưng suy nghĩ đầu tiên của bọn trẻ là tìm người lớn tới giúp, mà Cơm Nắm thì hữu dũng hữu mưu, trong khoảng thời gian ngắn đã làm ra sắp xếp tốt nhất. Nếu thật sự đợi người lớn tới cứu, Lưu Thủy Tiên có khả năng đã chết đuối rồi. Cơm Nắm vì cứu người, không nói hai lời nhảy xuống sông, còn vì nước lạnh mà không cho Tiểu Bảo xuống, sự quyết đoán của Cơm Nắm khi ấy đã mang lại chấn động cho cậu bé, Tiểu Bảo cảm thấy kiếp này mình không thể quên được.
Cửa nhà vệ sinh mở ra, bà ngoại và mẹ đều đang đợi ở bên ngoài, Cơm Nắm nhỏ cong đôi mắt cười: “Bà ngoại, mẹ, hai người không cần lo lắng, con không sao, bây giờ con rất ấm.
Lý Ngọc Phụng dùng sức bế Cơm Nắm lên, ấn đầu cậu bé lên vai mình xoa: “Cơm Nắm nhỏ của bà ngoại, đứa trẻ
nhà cháu gan cũng to thật đấy”
Cơm Nắm nhỏ sau bảy tuổi ngoại trừ cha thường bế mình ra thì những người khác trong nhà đã rất ít bế cậu bé, lớn như vậy lại còn nặng, mẹ cũng không bế nổi nữa.
“Bà ngoại ơi cháu không sao, cháu nặng lắm, bà thả cháu xuống đi ạ.
Lý Ngọc Phụng xoa đầu đứa trẻ, xác nhận cậu bé đã không còn bất cứ vấn đề gì mới thả cậu bé xuống: “Cháu vẫn là một đứa trẻ, lần sau không được phép như vậy nữa, biết chưa?”
Thật ra Cơm Nắm nghĩ lần sau có gặp phải loại chuyện này cậu bé hẳn vẫn nên cứu, cậu bé sinh ra ở bộ đội và lớn lên ở bộ đội, cha mẹ đều là những quân y đầu đội trời chân đạp đất cứu sống người khác. Bà nội và ông nội cũng đều là quân y. dòng máu chảy trong người cậu bé là máu của quân y, cậu bé không thể thấy chết mà không cứu, nhưng để Lý Ngọc Phụng an tâm, Cơm Nắm vẫn vừa cười vừa đáp: “Cháu biết rồi thưa bà ngoại.
990 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận