Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 451: Đi dạy

Tiểu Lưu xua tay: “Chúng tôi biết chủ nhiệm Hàn bận nên không dám tùy tiện tới mời, công việc của chủ nhiệm Hàn cứ để lãnh đạo sắp xếp đi, đồng chí ở ba khóa đó nghe nói đồng chí Hàn Tĩnh mỗi ngày chỉ học có nửa ngày cho nên mới mạo muội hỏi cậu bé có thể bớt thời gian qua đó giúp lên lớp, nếu như thật sự không có thời gian thì chúng tôi cũng không cưỡng ép, cũng chỉ tạm thời hỏi một câu.
Trí tuệ cảm xúc của Tiểu Lưu này rất cao, nói chuyện cũng xuôi tai.
Hôm nay Cơm Nắm không cần đi học, đang ở trong nhà dạy cho Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ, lúc Tiểu Lưu ở bên ngoài hô to “đồng chí Hàn Tĩnh” cậu bé cũng đã nghe thấy, kêu Bánh Đậu nhỏ chăm em trai em gái còn mình thì chạy như bay ra ngoài: “Đồng chí nào tìm đồng chí Hàn Tĩnh thế ạ?”
Tiểu Lưu nhìn về phía thiếu niên áo trắng chạy như bay tới với vẻ mặt hăng hái, trong nháy mắt quên mất phải nói chuyện.
Cơm Nắm liếc mắt nhìn Tiểu Lưu đang ngơ ngác, hỏi Tô Tiếu Tiếu: “Mẹ ơi sao thế ạ? Vị đồng chí này tìm đồng chí Hàn Tĩnh có chuyện gì sao ạ?”
Cơm Nắm cũng quá thích cách gọi “đồng chí Hàn Tĩnh” này, có loại cảm giác cậu bé được đối xử như người lớn vậy.
Tô Tiếu Tiếu nhìn đứa trẻ hai tay chắp sau lưng, bộ dáng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang vẫy cái đuôi to mà không nhịn được muốn cười: “Vị đồng chí này muốn mời con đi giúp các đồng chí trong ba khóa đó ôn tập tiếng Anh, hỏi con có đồng ý không?”
Cơm Nắm nhỏ thông minh suy nghĩ trì trệ, trừng to mắt chỉ vào mũi mình: “Dạy học? Con á?”
Tiểu Lưu phản ứng lại: “Đúng đúng đúng, đồng… bạn học hàn Tĩnh, là như vậy, tiếng Anh của cháu thi được điểm tuyệt đối, mọi người đều rất chấp nhận cháu, có vài đồng chí muốn báo danh thi chuyên ngành tiếng Anh hy vọng có thể mời cháu đi dạy bọn họ, phái chú tới hỏi cháu có thời gian hay không?”
Đối diện với đứa trẻ mang mang vẻ mặt ngây thơ như vậy, hai chữ “đồng chí” Tiểu Lưu không thể gọi ra nổi mà trực tiếp đổi thành “bạn học.
Nhưng Cơm Nắm vừa nghe “đồng chí Hàn Tĩnh” biến thành “bạn học Hàn Tĩnh” gương mặt nhỏ lập tức suy sụp, phất tay đáp; “Cháu không có thời gian, cha mẹ cháu bận học, cháu phải ở nhà giúp chăm em trai em gái.
Tiểu Lưu hơi dừng lại, lại bảo: “Có thể dẫn cả các em lên lớp được không?”
Cơm Nắm gật gù đắc ý, đáp: “Cũng được ạ, bạn học Hàn Tĩnh không có thời gian nhưng đồng chí Hàn Tĩnh có thể bớt thời gian tới.
Tiểu Lưu bị Cơm Nắm quay chóng hết cả mặt, đồng chí Hàn Tĩnh có thời gian còn bạn học Hàn Tĩnh không có thời gian, rốt cuộc là có ý gì? Không phải đều là cậu bé hay sao?
Tô Tiếu Tiếu không nhịn được mà “phụt” một tiếng bật cười: “Được rồi con trai, đừng nghịch nữa, nếu như con muốn thì đi, chẳng qua thế này sẽ càng nghiêm túc hơn so với bình thường dạy đám người Khỉ Con, Quang Quang, Đại Thụ, không thể dạy đại khái qua loa, trình độ cũng sẽ sâu hơn, em trai em gái có thể đi học cùng Bánh Đậu nhỏ và Trụ Tử nhỏ, còn lại xem con có muốn hay không?”
Gia đình bọn họ vẫn luôn dân chủ, tôn trọng ý kiến của tất cả đám trẻ, không muốn đi cũng sẽ không cưỡng ép. Thật ra Cơm Nắm vẫn rất thích dạy học cho các bạn nhỏ, thường dạy bù cho những bạn học chơi với mình, trên cơ bản đôi long phụng thai đều do cậu bé dạy vỡ lòng, ở nhà cũng thường xuyên cầm bảng đen dạy cho long phụng thai, ép bọn nhỏ gọi là thầy Hàn. Hai đứa trẻ cố tình chống đối cậu bé, cứ nhất định gọi là “Cơm Nắm bự” hoặc là “anh hai” làm cậu bé tức giận cắn mặt bọn nhỏ.
Tiểu Lưu nhanh trí, vỗ ngực bảo: “Đúng đúng đúng, đồng chí Hàn Tĩnh, chúng tôi thật lòng mời ngài tới dạy chúng tôi, xin hỏi ngài có thể bớt chút thời gian không?”
Tiểu Lưu cũng là một người tinh anh, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “đồng chí.
Cơm Nắm siết nắm tay thành quyền đè bên môi ho nhẹ một tiếng, cảm thấy vị đồng chí này vẫn rất biết nói chuyện, không chỉ dùng “đồng chí” mà còn dùng cách gọi tôn trọng là “ngài. Đồng chí Hàn Tĩnh rất hài lòng, bị sự chân thành của anh ta làm cảm động sâu sắc, nghiêm túc gật đầu: “Sáng thứ hai, tư, sáu đều được, nhưng lớp của cháu kỷ luật vô cùng nghiêm khắc, lên lớp không thể nói chuyện cũng không thể bỏ học, phải nghiêm túc nghe thầy Hàn dạy, nghiêm túc ghi bài, còn phải làm bài tập về nhà nữa đó.
Thầy Hàn… Tô Tiếu Tiếu giơ tay đỡ trán. Ngược lại Cơm Nắm không phải thích lên mặt dạy đời, cậu bé chỉ chọn người mình thích để dạy, còn người bình thường cậu bé sẽ không để ý, chỉ là Tiểu Lưu này là một nhân tài, không hiểu sao lại đâm trúng huyệt của cậu bé, cho nên cậu bé mới đồng ý một cách sảng khoái như vậy. Hiển nhiên Tiểu Lưu mừng rỡ ra mặt: “Quá tốt rồi, vậy thật sự quá tốt rồi, chú sẽ trở về nói lại với hiệu trưởng, vậy ngài có cần mấy ngày để chuẩn bị không? Hay là ngày mai có thể đi dạy luôn?”
1019 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận