Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 470: Tìm

Anh vẫn luôn gánh vác bí mật nặng nề này trên lưng, hôm nay nói ra với vợ dường như cũng không đau đớn dữ dội như anh tưởng tượng, có loại như trút được gánh nặng tìm được người gánh vác cùng anh.
Hàn Thành bất ngờ không kịp đề phòng miêu tả khiến Tô Tiếu Tiếu cảm thán vô ngàn, đau lòng ôm anh, hôn lên đầu anh: “Xin lỗi Hàn Thành, em không nên nhắc tới”
Hàn Thành buông lỏng nắm tay, nắn lòng bàn tay vợ: “Không sao, những chuyện này người ngoài không biết, nhưng em không phải người ngoài, anh nên sớm nói cho em mới phải.
Tô Tiếu Tiếu nắm tay Hàn Thành, dùng hai bàn tay của mình nhẹ nhàng xoa: “Anh nói ra rồi có thoải mái hơn
chút nào không?”
Hàn Thành gật đầu, kéo tay cô đặt bên môi hôn một cái: “Nhẹ hơn rất nhiều.
Tô Tiếu Tiếu lại hôn anh: “Không sao, em và các con ở cùng anh? Tô Tiếu Tiếu dứt khoát hỏi luôn một lần cho rõ
ràng rồi sau này không hỏi nữa: “Vậy nhà bác cả thì sao?”
Hàn Thành lắc đầu: “Không biết, sau khi ra nước ngoài đã hơn hai mươi năm bật vô âm tín?
Tô Tiếu Tiếu lại hỏi: “Vậy căn cứ hợp viện đó đứng tên ai? Chúng ta có thể tự mình xử lý không?”
Tô Tiếu Tiếu nhớ nguyên nhân chính khiến đời sau có rất nhiều căn tứ hợp viện không có cách nào tiến hành mua bán là vì vấn đề quyền tài sản. Trước sau cuộc đại vận động bất động sản của rất nhiều người đều bị tịch thu, càng là bất động sản của hộ gia đình lớn cấp bậc địa chủ thì quyền tài sản lại càng phức tạp. Khi đó nhà ở khan hiếm, để giải quyết một vài vấn đề nhà ở cho cán bộ và công nhân viên chức sẽ cho vài cán bộ công tác thuê những bất động sản không rõ quyền tài sản này. Loại nhà ở vô cùng rộng lớn như tứ hợp viện cỡ lớn đó thường là mấy hộ thậm chí là mười mấy hộ gia đình ở chung. Đợi sau khi vận động kết thúc, người được sửa lại án sái hiển nhiên muốn về nhà, nhưng trong tay phải có những chứng minh nguyên bộ như di chúc và hợp đồng mua bán nhà, thường thì loại gia đình lớn này danh sách người kế thừa gia sản đều là một chuỗi dài như vậy, rất khó tập trung những khế ước này trong tay một người, thậm chí không tìm đủ hết những người thừa kế. Lại thêm người ở trong này không chịu chuyển đi, cho dù biết rõ mình cũng không thể lấy về được nhà, đừng nói là
mua bán.
Đương nhiên tứ hợp viện của nhà Hàn Thành chưa từng bị thu nên không tồn tại loại tình huống này, nhưng nếu muốn tiến hành mua bán vẫn cần quyền tài sản rõ ràng và những công văn như di chúc và hợp đồng mua bán nhà này. Hàn Thành nghĩ ngợi rồi đáp: “Lúc ông nội anh còn sống có di chúc để cho ba anh em cha anh chia đều. Khi cô đi vẫn chưa gả đi, không có chồng và con cái, năm đó bác cả cũng áy náy, trước khi đi từ bỏ quyền thừa kế kêu cha anh xử lý ngôi nhà. Cha anh từ lần đầu lên chiến trường đã chuẩn bị tâm lý hy sinh bất cứ lúc nào, cho nên ông ấy cũng đã sớm lập di chúc cho anh thừa kế, di chúc và hợp đồng bán nhà chắc hẳn đều còn, nhưng anh không nhớ để ở đâu, phải tìm lại
Vậy mà Tô Tiếu Tiếu không biết nên nói gì mới phải, một căn tứ hợp viện to như vậy mà đồng chí Hàn Thành lại nói không biết để di chúc và hợp đồng bán nhà ở đâu: “Bây giờ anh tìm thử xem, tuyệt đối đừng làm mất Hàn Thành đáp: “Anh không hay ném đồ lung tung, chắc hẳn vẫn còn, chỉ là không biết có bị mọt ăn không thôi” Tô Tiếu Tiếu: “…” Đột nhiên cô cảm thấy long não mà Lý Ngọc Phụng thích để trong quần áo thật sự là một thứ
tốt.
Tô Tiếu Tiếu đẩy Hàn Thành: “Vậy anh mau tìm đi, nếu tìm được chúng ta sẽ bán căn tứ hợp viện, dùng tiền bán xây một ngôi nhà mới, tóm lại chúng ta phải là gia đình có tứ hợp viện.
Trước đây cô cũng không có suy nghĩ lớn như vậy, cho dù muốn mua cũng sẽ đợi đến khi cô mở tiệm và kiếm
tiền rồi cân nhắc sau, nhưng tình hình hiện tại không giống, bọn họ vốn đã có nhà rồi, cô thừa nhận cô thật sự
rất thèm tứ hợp viện.
Hàn Thành không biết Tô Tiếu Tiếu lấy đâu ra sự cố chấp này, đang dự định đứng dậy tìm thì Cơm Nắm tới gõ cửa gọi người: “Cha mẹ, cha mẹ lề mề gì thế? Thịt đều bị Bánh Bao nhỏ ăn sạch hết rồi, cha mẹ mau ra ăn cơm
di!”
Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, Tô Tiếu Tiếu nói: “Vậy chúng ta đi ăn cơm trước đi, ăn cơm xong lại tìm sau. Hàn Thành nói với vẻ bất đắc dĩ: “Nếu như không tìm được thì sao?”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Không tìm được thì không bán được, chúng ta không thể đổi nhà, đặt ở đó thì anh lại thương tiếc, chúng ta cũng không thể tự mình ở nốt, vậy anh nói xem nên làm thế nào đây?”
Hàn Thành: “Vậy anh vẫn nên tìm cẩn thận thì hơn.
1015 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận