Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 57. Không đợi được

Chương 57: Không đợi được
Tô Tiếu Tiếu huy động trí nhớ của nguyên chủ, sắp xếp lại suy nghĩ một chút rồi đáp: “Em là trẻ sinh non lúc nhỏ cơ thể khá yếu, cũng may em đi học cũng không tệ, mẹ em rất thương em, hai anh trai em cũng nhường nhịn em, từ nhỏ kêu em chăm chỉ đi học, tương lai thi đại học được phân đến làm việc ở thành phố mà không cần phải ra ruộng làm việc đồng áng, đáng tiếc năm em chuẩn bị thi đại học đó đột nhiên tuyên bố hủy bỏ thi đại học nên em chỉ đành ở lại đại đội giúp ghi công điểm với tính sổ sách, cha em luôn cảm thấy có thể khôi phục kỳ thi đại học nên không cho em ra ruộng làm việc, ai biết sáu năm đằng đẵng trôi qua lãng phí, cho nên chuyện làm ruộng em thật sự không biết, có khả năng phải viết thư hỏi mẹ em.”
Tô Tiếu Tiếu cũng tiếc cho nguyên chủ, cái này gọi là nhà nghèo khó xuất hiện nhân tài, nguyên chủ thân là một đứa con gái quanh năm thi đứng nhất vô cùng giỏi, một lòng muốn thông qua trí thức thay đổi vận mệnh nhưng ai ngờ cuộc vận động đã khóa chặt cánh cửa lớn của vận mệnh này.
Rất nhiều người đợi rồi lại đợi, cảm thấy không có hy vọng nên đều đã từ bỏ học hành, nhưng nguyên chủ cũng không làm như vậy, sáu năm này cô ấy chưa bao giờ dừng việc học tập, ngoại trừ dạy Đại Bảo và Tiểu Bảo học ra thì hầu như ngày nào mình cũng ôn cũ biết mới, kiến thức cấp ba gần như cô ấy có thể thuộc nằm lòng, mỗi năm đều chuẩn bị cho kỳ thi đại học, chỉ cần tuyên bố khôi phục kỳ thi đại học cô ấy sẽ lập tức có thể lên đường thể hiện sở trường.
Chỉ đáng tiếc cô ấy cũng không đợi được.
Nếu Tô Tiếu Tiếu nhớ không lầm thì bây giờ cách khôi phục kỳ thi đại học còn đầy năm năm nữa, đến lúc đó Cơm Nắm và Bánh Đậu đều đã trưởng thành, nói không chừng cô có thể thay nguyên chủ hoàn thành tâm nguyện của cô ấy, thay cô ấy lên đại học, nhưng bây giờ vẫn còn quá sớm để nói, trước không nói sự xuất hiện của cô có tạo thành hiệu ứng cánh bướm gì không, mà chỉ riêng thời đại này có cùng một không gian với thập niên bảy mươi ở kiếp trước của cô hay không cũng khó mà nói chuẩn xác được, thôi thì đi bước nào hay bước đó vậy.
“Nhưng sáu năm này em cũng không ngừng học hành, Hàn Thành, nếu như có cơ hội em vẫn muốn tham gia thi đại học.” Tô Tiếu Tiếu cho Hàn Thành chuẩn bị tâm lý trước, bằng không sau vài năm đột nhiên cô nói muốn tham gia thi đại học lại còn thi được không tồi có khả năng sẽ dọa sợ anh.
Dù sao nguyên chủ cũng là người thuộc khóa già nhất trong ba năm đó.
Nói đến thì cô vẫn chưa báo bình an cho mẹ cô nữa, phải tìm thời gian viết lá thư cho bà ấy mới được.
Khi xem mắt, Tô Tiếu Tiếu nói “đã đi học vài năm” Hàn Thành còn cho rằng có khả năng cô học tiểu học hoặc cùng lắm là tốt nghiệp cấp hai, nhưng không ngờ cô lại là học sinh cấp ba chân chính, cái này có hơi nằm ngoài dự liệu của anh.
Trình độ văn hóa của cô đã cao hơn phần lớn đồng chí nữ ở quân khu, rất nhiều thành viên đoàn văn công, y tá ở bệnh viện quân đội và giáo viên tiểu học đều chỉ có trình độ văn hóa cấp hai, cho dù không hủy bỏ kỳ thi đại học thì đại đa số gia đình lại càng muốn con gái vào trung cấp nghề hơn, như vậy có thể sớm tham gia làm việc hơn, người tốt nghiệp cấp ba giống như Tô Tiếu Tiếu mới là tương đối hiếm có, đặc biệt là ở nông thôn.
Hàn Thành nào có biết so với học lực nghiên cứu sinh kiếp trước của Tô Tiếu Tiếu thì tốt nghiệp cấp ba đối với cô mà nói thật sự chỉ là “học qua vài năm” mà thôi.
Tô Tiếu Tiếu cho rằng Hàn Thành sẽ nói gì đó một chút, nhưng anh chỉ thản nhiên đáp một câu: “Học khôn đến chết, học nết đến già, kiên trì học hành là một thói quen tốt, sớm muộn gì kỳ thi đại học cũng mở lại.”
Tích lũy tri thức để vận dụng trong đời, bản thân Hàn Thành vẫn luôn tự mình bồi dưỡng không ngừng học hành, nếu có cơ hội anh cũng muốn về trường cao đẳng cao hơn để tiếp tục đào tạo sâu.
“Vậy sách giáo khoa cấp ba của anh còn không? Em không mang tới đây.” Tô Tiếu Tiếu hỏi.
Hàn Thành gật đầu: “Còn, sách anh dùng và đọc qua từ nhỏ đến lớn đều giữ lại hết, trong cái tủ trong cùng đó.”
Cơ hội đi học lúc nhỏ tới không dễ nên Hàn Thành từ nhỏ đã rất quý trọng sách.
Tô Tiếu Tiếu cực kỳ ngạc nhiên, ký ức rất sâu sắc trong thời kỳ học sinh của cô chính là việc cứ mỗi một mùa tốt nghiệp đều sẽ có bác trai bác gái thu mua giấy vụn ngồi xổm ở cửa trường học túm bọn cô lại hỏi có bán sách hay không, bao nhiêu tiền một cân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận